Tiểu Hồng Lý tu luyện trăm năm, vô tình bị thiên lôi phi thăng của Thái tử Long Tộc đánh trúng, xuyên không đến thế giới mới.
Tạ Dư, xuất thân từ hầu phủ vọng tộc, là con gái dòng chính của Tứ phòng, nhưng lại là "đứa ngốc" bị cha không thương, nương không yêu, ca ca lạnh nhạt, tỷ tỷ căm ghét.
Khi nàng nhìn thấy trước cảnh hầu phủ sắp bị tịch biên, liền báo trước với cha nương, nhưng đổi lại là trận đòn chí mạng, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.
Giữa lằn ranh sinh tử, nàng được biểu ca câm của Đại phòng cứu giúp, từ đó quyết tâm rời xa gia đình tàn nhẫn ấy.
Lần đầu tiếp xúc với Đại phòng của nhà họ Tạ, nàng thấy: Lần đầu, thảm; lần thứ hai, quá thảm.
Gia đình này từ già đến trẻ đều bi thảm: người thì gãy chân, kẻ thì tinh thần bất ổn, có người mù lòa, kẻ trúng độc, có người thì bị hủy dung... Làm sao chỉ một chữ “thảm” có thể diễn tả hết?
Thế nhưng, chính họ lại dang rộng vòng tay che chở cho Tạ Dư, cưu mang nàng, chăm sóc nàng như người thân ruột thịt.
Nhận được sự ấm áp từ "gia đình mới," Tạ Dư thề sẽ vực dậy bản thân, bảo vệ gia đình này vượt qua mọi khó khăn trên con đường lưu đày.
Sau đó, thánh chỉ tịch biên và lưu đày đúng như dự đoán. Tạ phủ sụp đổ, không ai là không tuyệt vọng.
Chỉ có Tạ Dư, lúc này đã đổi tên thành Tạ Du, ngồi trên vai biểu ca, mặc áo mới mẫu thân may, ăn thịt khô tẩu tẩu làm, no đến mức ợ liên tục.
Cha nương ruột nhìn mà mắt đỏ ngầu, muốn cướp đồ ăn của nàng. Nhưng cha nuôi gãy chân lập tức đứng dậy, vung gậy đuổi chó trong tay: "Dám động vào con gái nhà ta, ta tiễn ngươi về Tây Thiên."
Ca ca và tỷ tỷ ruột từng muốn hại nàng, nhưng bốn người biểu ca đã ra tay tung cú đấm mạnh mẽ, trực tiếp ném họ vào hang sói.
Trên đường lưu đày, Tạ Du hôm nay ăn gà, ngày mai ăn vịt, ngày kia còn có thịt nướng từ thú rừng. Trong rừng, nàng nhổ bừa một cây cũng là nhân sâm trăm năm, nằm xuống đất cũng phát hiện kho báu triều trước, thậm chí lội sông cũng gặp ngay mỏ vàng.
Cha nương ruột từng ruồng bỏ nàng, từ sốc đến chán nản, cuối cùng chỉ biết im lặng hối hận, ruột gan như bị băm nát.