Chương 62: Đơn Vị Thần Bí

Sau khi tiễn gia đình Giang tổng cùng tượng Phật ra về, hai ngày kế tiếp, Quý Mộc Miên lại tiếp đãi vài đợt sóng người dân bản địa Đồng Thành nhờ xem phát sóng trực tiếp mà đến đây hành hương.

Cậu một bên tiếp đãi khách hành hương, một bên lại cùng đội thiết kế hỏi ý trang trí lại cách bày trí trong miếu, lại đi kìm thờ hoàng kim chế định kim thân cho Đường lão gia, mấy ngày liền chỉ xoay quanh những việc đó.

Bởi vì bận quá, cậu cũng không có thời gian nghiên cứu cách vẽ phù chú.

“Xem ra lần sau phát sóng trực tiếp phải cùng với mọi người nói một tiếng, mấy tháng tới miếu Thần Hoàng sẽ tu sửa chữa, tạm thời không tạm thời không thể tiếp đãi khách hành hương.”

Hiện tại trong tay cậu đã có rất nhiều tiền, cậu tính toán sẽ tu sửa miếu Thần Hoàng trong một lần, chờ công trình hoàn thành toàn bộ rồi mới mở cửa đón khách.

Ba ngày cứ như vậy mà trôi qua, hôm này là cậu sẽ phát sóng như đã hẹn, cũng là ngày Bùi Cửu Cảnh tới Đồng Thành.

Buổi sáng cậu nắm tiểu Mị Linh đi ra ngoài ăn bữa sáng, đột nhiên tiểu Mị Linh ngửa đầu hỏi: “Ca ca, hôm nay là ngày chị dâu đến đây đúng không?”

Quý Mộc Miên gật gật đầu.

Đêm qua Bùi Cửu Cảnh có nhắn tin cho cậu biết, nói là hôm nay sẽ tới tìm cậu

Cũng không biết anh ấy có thuận lợi xin được chuyển công tác đến đây hay không.

Nghĩ đến khả năng Bùi Cửu Cảnh vứt bỏ công việc tốt vì cậu, trong lòng liền nổi lên chút lo sợ bất an.

Ăn xong bữa sáng trở về, khi đi qua cửa hàng nhang đèn, Hoàng lão gia đột nhiên gọi cậu lại: “Tiểu Miên à, con biết gì chưa, cách vách vừa mới chuyển đến một đơn vị, nhìn rất thần bí.”

Quý Mộc Miên có chút tò mò, nắm tiểu Mị Linh đi bộ qua cách vách xem rõ ràng tình huống.

Có mấy người thanh niên đang ở trước cửa thu thập đồ vật, thuận tiện nói chuyện tào lao.

Một người trong số họ nói: “Không biết sếp đang nghĩ cái gì nữa, tại sao lại có thể đem tổng bộ dọn đến nơi hẻo lánh như Đồng Thành này.”

Một người khác lại nói: “Tôi sẽ lý giải một chút cho cậu biết, sếp chính là đang muốn truy thê đấy, cô đơn vạn năm nay được giải thoát.”

Quý Mộc Miên chấn động.

Sao lại rất giống ai kia như vậy, vừa được thoát tục liền chạy đến cửa miếu Thần Hoàng truy thê nga!! ^?^

Giây tiếp theo, Bùi Cửu Cảnh bên trong đi ra.

Mấy người thanh niên bên ngoài đều đồng thời nghiêm kêu một tiếng ‘sếp’.

Bùi Cửu Cảnh nhàn nhạt ân một tiếng, ngước mắt nhìn qua Quý Mộc Miên.

Quý Mộc Miên:?

Quý Mộc Miên:……

Nga, thì ra người thoát tục tươi mát là ông xã của cậu.

Từ từ đã, vì…… Vì yêu thích mà truy thê hả???

Quý Mộc Miên đối diện với Bùi Cửu Cảnh, như tượng đá không có chút phản ứng nào.

Mấy người thanh niên nhìn sếp nhà mình, lại nhìn người con trai xinh đẹp đối diện, yên lặng mà giao lưu ánh mắt.

—— đây là chị dâu sao?

—— cự cự cự chị dâu thật xinh đẹp! So với những người tôi đã gặp qua trong hai ngàn năm này đẹp hơn rất nhiều, khó trách người lạnh lùng vạn năm này như sếp lại động tâm.

—— đừng nhìn chằm chằm, coi trừng làm chị dâu phát hiện chúng ta đang nhìn lén cậu ấy.

Bùi Cửu Cảnh lạnh lùng đảo quanh mắt.

Các cấp dưới xem náo nhiệt lập tức ngẩng đầu nhìn trời.

Bùi Cửu Cảnh lắc đầu, triều mến nhìn Quý Mộc Miên đi đến bên cạnh cậu: “Buổi sáng tốt.”

Ánh nắng sáng xuyên thấu qua tán lá cây bên đường chiếu lên thẳng lên cơ thể anh ta, tạo ra một vầng sáng ánh vàng của nắng bao quanh thân thể anh ta, làm cho anh ấy thoạt nhìn cao to anh tuấn nhiều hơn so với ngày đầu gặp gỡ.

Quý Mộc Miên ngẩn ngơ mà nhìn người đàn ông đang đi đến gần cậu: “…… Buổi sáng tốt.”

Bùi Cửu Cảnh: “Vốn dĩ tính là buổi sáng dàn xếp hết mọi việc rồi, buổi chiều mới đi tìm em.”

“À cái đó.” Rốt cuộc Quý Mộc Miên cũng hoàn hồn lại: “Tôi cũng cho rằng, buổi chiều anh mới đến.”

Hai người lại nhìn nhau mà không nói.

Những người xung quanh đang nhìn lên trời, thật ra vẫn nhìn ngó về phía hai người họ.

Thấy không khí giữa sếp cùng bà xã tràn đầy màu hồng phấn, tình yêu của của loài người.

Quý Mộc Miên có chút ngượng ngùng, di dời tầm mắt, nhìn về phía sau của Bùi Cửu Cảnh. Trên cửa tấm biển vẫn là ‘khách sạn may mắn’, chính là khách sạn lúc cậu vừa tới Đồng Thành đã ở lại vài ngày, hiện tại chắc là đã biến thành đơn vị công tác của Bùi Cửu Cảnh, nhưng vẫn chưa kịp đổi tấm biển hiệu đó, có thể nhìn ra được bọn người Bùi Cửu Cảnh là hấp tấp mà chuyển đến đây.

Lại nhớ đến vừa mới nãy mấy người thanh niên đó nói lí do sếp lại đem tổng cục dọn đến Đồng Thành, cậu nhịn không được hỏi: “Bên trên lại đồng ý cho anh chuyển Đặc Quản cục tới nơi này sao?”

Cậu biết Bùi Cửu Cảnh là cục trưởng, nhưng cậu nghĩ rằng cái chức cục trưởng này giống với những chức vụ cục trưởng khác, bên trên còn có rất nhiều lãnh đạo nãy.

Bùi Cửu Cảnh không giải thích gì nhiều, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Các tiểu đệ phía sau muốn nói lại thôi, sếp của họ chính là chủ Minh Phủ, thần quỷ yêu ma cũng được, vua chúa hay binh tướng cũng vậy, đều không được người đó đặt trong mắt, Đặc Quản cục này nhân gian bất quá cũng chỉ là phương tiện coi quản của địa phủ, không cần người nào đồng ý cả!

Đừng nói là đem Đặc Quản cục dọn đến Đồng Thành, nếu muốn dọn đến bắc cực, cũng không ai dám ngăn cản lại!

Bất quá bắc cực Thật sự rất lạnh, âm phủ bọn họ vốn đã lạnh buốt, họ không dám tưởng tượng sẽ dời tới bắc cực, càng không muốn trở lại âm phủ. Vẫn là chuyển đến Đồng Thành tốt hơn, Đồng Thành ở phương nam, phong cảnh tuyệt đẹp, cũng được xem là một thành thị nghỉ dưỡng.

Quý Mộc Miên thấy anh ta gật đầu, lại nghĩ đến công việc của anh chắc đã được bảo vệ, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, nói: “Vậy thì tốt rồi.”

Cậu cảm thấy người chồng này của cậu não có chút yêu thương mù quáng, có điểm thích đào rau dại, cậu thật sợ chính mình sẽ là nguyên nhân ngăn cản tiền đồ của đối phương.

Nhiều người nhịn không được mở miệng: “Chị dâu, cậu cứ yên tâm đi, lão đại rất là lợi hại, ai cũng không thể ngăn ảnh đi tìm tình yêu được.”

Quý Mộc Miên: Ra là vậy?

Đi tìm tình yêu…… tìm cái gì hả?

Trong đâu cậu hiện lên mấy chữ ‘vì tìm bà xã yêu dấu’, mà cả gương mặt đều đỏ lên.

Bùi Cửu Cảnh thấp giọng cười một tiếng, duỗi tay sờ sờ đầu cậu: “Đừng suy nghĩ nhiều.”

Quý Mộc Miên bên tai nóng lên, lại nghĩ tới ngày đó lúc lãnh chứng xong Bùi Cửu Cảnh có nói muốn cùng cậu bồi dưỡng cảm tình vợ chồng, người đàn ông này thật sự là nói được làm được.

Đối phương dời đến Đồng Thành, mà còn đem đơn vị công tác dọn đến bên cạnh miếu Thần Hoàng, trong mắt người ngoài, chính là vì cậu mà đến đây.

Tuy rằng cậu có chút thẹn thùng, nhưng không biết là vì điều gì, trong lòng cậu bỗng nhiên nảy lên một sự rung động ấm áp. Cậu là trẻ mồ coi, chưa từng có người đem cậu đặt ở trong lòng mà xem cậu là người quan trọng nhất, chưa từng có ai vì cậu làm việc gì cả. Tuy rằng các mẹ ở nhà trẻ đối xử với cậu rất tốt, nhưng viện trưởng đều chăm sóc chiếu cố rất nhiều đứa bé khác nữa; tuy rằng các lão sư đối xử với cậu thực tốt, nhưng các lão sư ấy đều có con ruột của chính mình, mặt khác đối với các học sinh khác cũng không kém.

Chỉ có Bùi Cửu Cảnh, là đến đây vì cậu, chỉ vì cậu mà đến nơi này thôi.

Bùi Cửu Cảnh nhìn cảm xúc biến hoá của cậu đều để vào trong mắt, ánh mắt nhìn cậu càng thêm ôn nhu.

Cấp dưới của hắn làm mặt quỷ, không để ý đến ánh mắt tiến lên tự giới thiệu: “Chị dâu khoẻ! Chúng tôi là đàn em cấp dưới của sếp, về sau chị dâu có chuyện gì cần làm, đều có thể giao cho chúng tôi!”

Quý Mộc Miên bị mọi người ở đây đồng loạt kêu là chị dâu làm cho phát ngốc.

Các tiểu đệ cười trộm.

Chị dâu của bọn họ, bị lâm vào trường hợp này làm cho phát ngốc luôn sao!

Nếu ngươi biết lão đại thủ hạ có ngàn quân vạn…… Quỷ, không được kh·iếp sợ 800 năm!

Bùi Cửu Cảnh nhàn nhạt quét mắt qua đám thủ hạ, làm bọn họ sợ hãi mà không chọc ghẹo cậu nữa, rồi sau đó lại khôi phục ánh mắt ôn nhu nhìn về phía Quý Mộc Miên: “Em không cần để ý bọn họ.”

Quý Mộc Miên: Nga.

Rốt cuộc thì mọi người ở đây đều kêu cậu là chị dâu, cậu cũng không biết phải phản ứng như thế nào mới tốt nữa?

Bùi Cửu Cảnh chỉ cảm thấy cậu lại là ngoại lệ rất đáng yêu, không nhịn được lại sờ đầu cậu.

Quý Mộc Miên hơi xấu hổ mà rũ mắt xuống, nhưng lại không có tránh né tay của hắn.

Bùi Cửu Cảnh cười cười, bỏ một ánh mắt ý bảo các tiểu đệ tiếp tục đi thu thập đồ vật, sau đó lại chuyển ánh mắt dừng trên người của tiểu Mị Linh.

Quý Mộc Miên vội vàng giới thiệu cho hắn.

Tiểu Mị Linh tựa hồ có chút sợ hãi Bùi Cửu Cảnh, nhưng vẫn lấy hết can đảm từ phía sau người của Quý Mộc Miên ló đầu ra, ngoan ngoãn kêu: “Chị dâu ~”

Quý Mộc Miên: “……”

Cậu cho rằng Mị Linh sẽ chỉ âm thầm kêu chị dâu thôi, không nghĩ tới đứa nhỏ này ngang nhiên làm trò trước mặt Bùi Cửu Cảnh gọi hắn là chị dâu…… Người này sẽ không nghĩ là do cậu dạy nhóc đi?

Như vậy cũng làm người thẹn thùng quá đi!!!

Từ từ, cậu chính là một thẳng nam tạo sao lại cảm thấy thẹn thùng?

“Ân.” Bùi Cửu Cảnh chính là được xưng hộ là ‘chị dâu’ lấy lòng đi, nhìn Mị Linh rồi nhẹ nhàng giơ tay.

Một đạo kim quang dừng ở trên đầu tiểu Mị Linh, thân thể tiểu Mị Linh trong nháy mắt lại trở nên càng chân thật hơn.

Các tiểu đệ một bên thu thập đồ vật một bên trộm nhìn về bên này, thấy một màn làm cho cả tập thể phải kh·iếp sợ.

Lão đại là chủ của Minh Phủ, chẳng những cai quản sinh tử luân hồi, còn cai quản cả sinh trưởng của vạn vật cùng công đức của toàn nhân loại, ban cho một đạo kim quang này, tiểu quỷ ấy đã trực tiếp biến thành Quỷ Vương.

Xem ra lão đại thực thích tiểu quỷ này, có lẽ đây là chứng minh câu nói ‘yêu ai yêu cả đường đi’ đi, đương nhiên cũng có thể là sếp của họ vì được kêu là chị dâu nên vui vẻ.

Trong lúc nhất thời mấy người tiểu đệ đó liếc mắt đều có thế nhìn ra ánh mắt Mị Linh có điểm gì đó không thích hợp, đứa nhỏ này đang bán manh đúng không, còn nhỏ như vậy mà đã biết vuốt mông ngựa, điểm này của nhóc bọn họ cần phải học hỏi nhiều hơn, về sau phải nịnh bợ chị dâu nhiều hơn nữa.

Tiểu Mị Linh ngây thơ mờ mịt, chỉ cảm thấy thân thể có chút nóng lên.

Quý Mộc Miên thật ra lại không biết Bùi Cửu Cảnh giơ tay một cái đã là cho tiểu Mị Linh từ một tiểu quỷ đã biến thành Quỷ Vương, cậu có rất nhiều lời muốn nói với Bùi Cửu Cảnh, đáng tiếc lúc này đã gần đến 8 giờ, công nhân lập tức sẽ đến trình diện, cậu chỉ có thể tiếc nuối nói: “Chúng ta 6 giờ chiều gặp mặt sau nha, được không?”

buổi chiều lúc 2 giờ cậu còn phải phát sóng trực tiếp, đoán không chừng sẽ đến 6 giờ chiều mới có thể kết thúc.

Bùi Cửu Cảnh: “Được.”

Hai người cứ như vậy tạm biệt, Quý Mộc Miên nắm tay tiểu Mị Linh đi một đường thẳng về miếu Thần Hoàng. Cậu có thể cảm giác được ánh mắt của đối phương vẫn luôn ở trên người của mình, trong lòng nổi lên cảm xúc không tên bất giác trở nên kiên định. Có lẽ là bởi vì cậu biết là Bùi Cửu Cảnh đã chuyển đến Đồng Thành, đối phương sẽ vẫn luôn ở gần bạn cạnh cậu, mỗi một ngày từ đây về sau đều có thể gặp mặt nhau.

Vào miếu Thần Hoàng, tiểu Mị Linh ngẩng đầu lên, cong con mắt nói: “Vậy là chị đâu không chán ghét em đúng không nga ~~”

Quý Mộc Miên tâm tình thực rất tốt, cười xoa bóp mặt của nhóc: “Ân.”

Bùi Cửu Cảnh nếu thật sự thích tiểu Mị Linh, vậy chắc anh ta sẽ hỗ trợ giải quyết vấn đề hộ khẩu của nhóc con đi.

Cậu vẫn luôn nhớ kỹ việc này, chỉ là vừa nãy các cấp dưới của Bùi Cửu Cảnh cũng đều ở đó, cậu hơi xấu hổ khi mở miệng nói việc này, chờ buổi tối khi gặp mặt đơn độc cậu sẽ cùng Bùi Cửu Cảnh đề cập đến nó sau vậy.