Chương 53: Bát Tự Bị Lấy

“Còn có thể là ai vào đây hại ngươi được, ngoài đối thủ cạnh tranh của ngươi đây hả.” Tượng Phật nhìn Giang lão gia với vẻ mặt tựa như đang nhìn một tên ngu xuẩn, phun trào, “Dưa oa tử.” vừa rồi tượng Phật cũng kêu Quý Mộc Miên như thế, ngữ khí rõ ràng rất thân mật, nhưng khi kêu Giang An Ngật lại che giấu không được một cổ khinh thường trong lời nói.

Giang An Ngật: “……”

Không ai giúp ông nói thêm một chút sao?

Quý Mộc Miên cười hạ: “Tượng Phật nói đúng, xác định đó chính là đối thủ cạnh tranh của ông muốn hại ông. Ông thử cẩn thận ngẫm nghĩ lại, tháng này có phải còn có một khu chung cư cao cấp khác bắt đầu phiên giao dịch hay không?”

Giang An Ngật lập tức nghĩ đến Ngự Viên Thành ở cách vách.

Ngự Viên Thành và Thập Lí Bích Vân của hắn chỉ cách nhau một con đường chính, vị trí địa lý đồng dạng giống với cái của ông đều là khu đất tốt, bất động sản ở đó cũng không tồi.

Bất quá, Thập Lí Bích Vân nằm ở ngay bên bờ sông, mà Ngự Viên Thành lại nằm cách một con lộ mới thấy tới nước sông, rốt cuộc vị trí của các khu không thể thấy cảnh chính của con sông, bởi vậy giá cả cũng vì thế mà thấp hơn một chút, giá bán khởi điểm so với Thập Lí Bích Vân của ông cũng kém xa.

“Thì ra lại là bọn họ……” Giang An Ngật lẩm bẩm, “Không thể đàng hoàng mà cạnh tranh sao?”

Làm loại đi đường tắt như vậy, là đang muốn đùa giỡn với mạng người đi!

May mắn cho ông, bọn họ triệu hoán tới chỉ là một kho tượng Phật không đứng đắn cho lắm, nhưng lại không phải tà vật hại người.

Ông không khỏi ngẩng đầu mắt nhìn phía trước, đây là lần đầu tiên sau khi ông bị dọa đến giờ mới dám nhìn thẳng tượng Phật, càng xem càng cảm thấy gương mặt đối phương rất hiền từ. Không có nét tướng dữ tợn, cũng không thấy bồn máu trong mồm to, đều là ảo ảnh cả đi, tượng Phật chân đại nhân trong lòng chính là từ bi đức độ.

Tượng Phật: “……”

Tên nhóc này tại sao biểu tình trên mặt lại như xem đứa trẻ như vậy?

Thật kì quái.

Quý Mộc Miên: “Nhưng đối phương lại không nghĩ đến việc cạnh tranh xảy ra lúc này, tên đó đã tốn không ít sức lực mới biết được sinh thần bát tự tới của ông để có thể thảm hại ông.”

Giang An Ngật ngẩn người, nghi hoặc nói: “Nhưng sinh thần bát tự của tôi cũng chỉ có cha mẹ tôi biết đến, đến cả vợ của tôi cũng không biết cụ thể rõ ràng lắm, lão ta làm sao có thể biết được?”

Quý Mộc Miên nói một câu lại như tiếng sấm bên tai: “Chuyện này ông phải đi hỏi cha của ông đi.”

Giang An Ngật: “?”

Chuyện này có quan hệ gì với cha của ông?

Quý Mộc Miên nói: “Sinh thần bát tự của ông là cha ông tiết lộ ra ngoài.”

Giang An Ngật trừng lớn đôi mắt, theo bản năng phản bác: “Này…… Chuyện này không có khả năng như vậy……”

Cha của ông năm nay đã 75 tuổi, thân thể còn tính là rất khoẻ, đầu óc cũng rất minh mẫn, không có khả năng sẽ hồ đồ đến mức đem sinh thần bát tự của ông tiết lộ cho đối thủ cạnh tranh để lão ta tới hại ông được.

Hơn nữa cha ông chỉ có một người con duy nhất là ông, từ nhỏ đến lớn đều đối xử với ông rất tốt, cũng không có lý do gì để hại ông cả.

Quý Mộc Miên liếc ông một cái, vẫn chưa lập tức giải thích nghi hoặc cho ông, mà chuyển hướng ngồi của Mị Linh, nhóc con đã ngoan ngoãn ngồi chơi xếp gỗ bên cảnh cậu từ nãy đến giờ.

Có một số việc cậu không muốn nhóc con nghe thấy, tuy rằng tiểu Mị Linh đã hơn hai ngàn tuổi, nhưng tâm trí vẫn là bảo nhỏ non nớt đáng yêu.

“Chờ một lát.” Cậu nói với người xem một tiếng, rồi đứng dậy dắt tiểu Mị Linh đi chỗ khác ngồi.

Ngón tay thon dài của cậu vừa lúc để ra trước màn ảnh.

Nhóm Hoa Bông Gòn đột nhiên điên lên rồi.

【Aaa, ngón tay của lão bà thật thon dài tuyệt đẹp!】

【Bàn tay đẹp như vậy, không làm đeo lên cái gì để trang trí quá đáng tiếc!】

【Vặn quẹo uốn éo, liếʍ một liếʍ, giống như ăn Oreo.】

【Các tỷ muội, nơi này không phải trốn không người, đội một cái quần lên nữa đi!!】

【Lão bà, cậu đừng để ý đến bọn đó, là hoàng bình đó.】

Chờ Quý Mộc Miên đem tiểu Mị Linh ôm đến nhà chính dàn xếp ổn thỏa rồi trở về, thấy làn đạn đã bị làm hoàng fans đã bị mọi người bảo dừng lại.

Quý Mộc Miên: “……”

Cậu yên lặng dời tầm mắt đi, làm bộ như cái gì cũng chưa thề nhìn thấy.

Nhóm Hoa Bông Gòn thấy cậu thẹn thùng, rốt cuộc cũng thu liễm lại bớt.

【Các tỷ muội à, đừng làm quá mức nga, đừng đem lão bà dọa chạy mất dép.】

【Điểm mấu chốt chính là, từ từ mà tiến lên mấy người có hiểu hay không! Mọi người không phát hiện sao, bây giờ chúng ta kêu lão bà, câu ấy đã không còn phản bác bỏ nữa.】

【Đúng thật nha! Vậy tôi sẽ kêu nhiều một chút, lão bà lão bà lão bà….】

Quý Mộc Miên: “……”

Giang An Ngật không không chú ý đến bình luận của làn đạn, cũng không biết nội dung đã bàn bạc của bọn họ đã cách xa vạn dặm, mắt thấy Quý Mộc Miên trở về, ông lại lập tức truy hỏi: “Đại sư, làm thế nào cha tôi lại có thể tiết lộ sinh thần bát tự của tôi được?”