Chương 52: Lật Mặt Của Tượng Phật (2)

Đột nhiên bị đổ một tô máu chó vào đầu, lại còn bị mắng cả người tê dần lên.

“Ngươi còn không nhanh chạy lấy cho lão tử mấy nén hương cây, lão tử đói lắm rồi!” Tượng Phật gào rống, rất xứng với biểu tình đằng đằng sát khí nghiến răng nghiến lợi, thoạt nhìn càng dữ tợn, càng khủng bố hơn.

Quý Mộc Miên hữu nghị nhắc nhở nó: “Tôi đang trong phòng phát sóng trực tiếp, hơn 50 vạn người đều có thể nhìn thấy bộ dáng đang vặn vẹo hiện tại của ngươi.”

Đột nhiên tròng mắt của Tượng Phật nhảy một cái ra bên ngoài, lại nhanh chóng quay trở lại khuôn mắt, mà trừng mắt màn ảnh với vẻ mặt không thể tưởng tượng được.

Thì ra tiểu thiên tài công đức nồng hậu đối diện màn ảnh không phải đang cùng Giang An Ngật gọi điện video, mà là đang phát sóng trực tiếp?

Biểu tình của nó trở nên chậm rãi từ từ cứng đờ cả người.

Sau đó, nó chậm rãi, chậm rãi lộ ra một gương mặt cười hiền từ, lại giơ đôi tay thủ thế bắt một cái ấn hoa sen, biến hóa thành bộ dáng luôn nhân từ yêu thương chúng sinh vạn vật.

Giang An Ngật:……

Quý Mộc Miên:……

Phật có quê quán ở Tây Nam có phải đều sẽ được học qua một lớp biến hóa sắc mặt hay không! Biến hoá thuần thục như vậy, như thể đó mới chính là bộ mặt thật của họ vậy!

Làn đạn: Sao lại cảm thấy có điểm đáng yêu vậy ta!

“Ngươi cái tên tiểu oa tử này, đáng ra phải sớm nói ngươi đang phát sóng trực tiếp nga!” Tượng Phật còn rất chú ý đến hình tượng của chính mình, trong miệng oán giận một câu, nhưng thần thái lại đoan chính trang trọng.

Quý Mộc Miên: “…… Là tôi đã mạo muội rồi.”

Sự tình đi đến đây, mặc kệ là Quý Mộc Miên cũng được, thay vẫn là Giang An Ngật cũng được, hoặc là người xem trong phòng phát sóng trực tiếp cũng tốt, đều đã nhìn rõ bản chất của bức tượng Phật này.

Đây không phải là một tôn Phật khủng bố dữ dằn, mà đây là một tôn Phật sa điêu!

Quý Mộc Miên: “Ngươi nếu có thể nói được ngôn ngữ nhân loại, lại có thể biến ảo thân hình, chắc chắn rất lợi hại, vậy ngươi hẳn cũng đã rõ ràng, ngươi là bị người khác tính kế nên mới tiến vào giấc mơ của Giang tổng, tại vì thế nên mới cùng Giang tổng thành lập quan hệ khế ước cung phụng.”

Tượng Phật chính xác đã biết rõ ràng từ trước, phiết miệng nói: “Vậy thì thế nào chứ, dù sao hắn cũng đã đáp ứng sẽ cung phụng cho ta!”

Nó vẫn còn nhớ rõ ngay thời khắc này nó cần phải duy trì hình tượng của chính mình, vì vậy mà khi sắp hạ khóe miệng xuống thì lại lập tức khôi phục lại gương mặt hiền từ lúc đầu.

Giang An Ngật: “……”

Ông trầm mặc một lát, chuyển hướng Quý Mộc Miên, “Đại sư, ngài là có ý tứ nói, không phải tượng Phật đại nhân chủ động vào trong mộng tìm tôi, mà là tôi cùng tượng Phật đại nhân đều bị tính kế dẫn đến sự tình như vậy sao?”

Quý Mộc Miên gật đầu: “Có người dùng sinh thần bát tự của ông làm chất triệu hoán tà vật, muốn nguyền rủa ông. Rôn Phật này là trong lúc vô tình xâm nhập vào mộng cảnh, nó cũng không phải là tà vật, không có làm hại ông.”

Giang An Ngật mất nửa ngày cũng không nói nên lời.

Quý Mộc Miên: “Kỳ thật ngược lại ông còn phải cảm ơn kho tượng Phật này, nó chỉ có tật là ăn nói không quá đứng đắn, nhưng đổi lại không có ác niệm. Nếu đổi lại một cái tà vật khác tràn ngập ác niệm, vậy ngươi liền không ngừng lại ở việc chỉ gặp chuyện xui xẻo đơn giản như vậy, nhất định là còn phải chịu phiền muộn về tánh mạng, người nhà của ông cũng sẽ sống không được yên, cuối cùng vẫn là tan nhà nát cửa.”

Giang An Ngật: “……”

Tượng Phật rất bất mãn Với việc Quý Mộc Miên dùng từ: “Cậu nói ai không đứng đắn hả?”

Lại nhìn Giang An Ngật ánh mắt đang lâm vào hoảng hốt, trực tiếp mở ra kỹ năng trào phúng, “Nhà giàu số một trên nhân gian có vậy mà đã thừa nhận năng lực sao? Độ co dãn, sức chịu đựng quá kém đi! Lão tử muốn cùng ngươi giải trừ quan hệ cung phụng!”

Giang An Ngật: “……”

Ông gặp nhiều chuyện xui xẻo như vậy, lại bị người ta tính kế, thiếu chút nữa tan nhà nát cửa, kho tượng Phật này còn ở đây trào phúng ông, ông …… ông cảm thấy không xong rồi, thuốc trợ tim hiệu quả nhanh của ông đâu rồi, nó ở đâu rồi!

Giang lão gia cảm thấy chính mình quá kiên cường rồi, bị đả kích thành như vậy cũng không ngã xuống: “Đại sư, còn thỉnh ngài nói cho tôi biết rõ, ai là người muốn hại tôi vậy?”