Chương 30: Vòng Pháp Ấn

Trên đường trở về, Quý Mộc Miên nhớ lại lúc sáng chính mình làm thế nào xúc động đến mức cùng với một người chỉ mới gặp mặt một lần dẫn nhau đi đăng ký kết hôn luôn rồi, trong lòng không khỏi dân lên một trận hoảng hốt, tâm tình cũng trở nên cực kỳ phức tạp.

Ai lại có thể nghĩ đến, chỉ một lần bước chân ra cửa, trở về liền có nhiều hơn một quyển sổ hôn thú cùng một người chồng nga!

Trên người của Bùi Cửu Cảnh có độc đi!

Tiểu Mị Linh thấy cậu vừa vào cửa, bước chân ngắn nhỏ lộc cộc chạy tới, giữ chặt lấy tay cậu: “Ca ca, ngươi cùng chị dâu gặp mặt như thế nào sao? Chị dâu có đẹp hay không nha? Anh ta có nguyện ý tiếp thu thêm một cái kéo chân là em không?”

Liên tiếp những vấn đề được hỏi, nhưng lại có tác dụng làm Quý Mộc Miên phục hồi lại tinh thần.

Cậu mới nhớ tới, hình như mình vẫn chưa giới thiệu tình huống hiện tại của mình cho Bùi Cửu Cảnh biết rõ, bao gồm tuổi, công việc hiện tại, và cậu xuất thân ở trại trẻ mồ côi.

Hy vọng Đường lão gia đã nói cho Bùi Cửu Cảnh biết những điều này đi.

Tiểu Mị Linh thấy cậu không lên tiếng, thần sắc có chút ảm đạm: “Có phải chị dâu ghét bỏ em hay không nha? Em…… Em không phải kéo chân sau, Em thật sự có thể bảo vệ ca ca!”

Quý Mộc Miên xoa bóp mặt bé: “Anh ta như thế nào lại ghét bỏ em, em đáng yêu như vậy.”

Hắn ta dám ghét bỏ thử xem!

Mị Linh thẹn thùng cười cười, cao hứng mà lôi kéo tay cậu đi về hướng hậu viện: “Vậy anh cùng chị dâu khi nào làm tiệc cưới nha? Em có thể xem hai người lăn giường sao?”

Quý Mộc Miên: “……”

Cái gì mà lăn giường, mau như vậy đã đến động phòng hoa chúc ra hả?

Nhưng cậu và Bùi Cửu Cảnh mới gặp qua một lần thôi mà!

Cậu cũng là nhất thời xúc động nên mới đi đăng ký kết hôn, đến việc tổ chức tiệc cưới, còn việc động phòng nữa …… Cậu không hề nghĩ ngợi đến chúng luôn mà!

Nếu thật sự muốn tổ chức tiệc cưới, cậu sẽ thông báo cho mẹ lớn là trưởng trại trẻ mồ côi, còn có những vị lão sư từng trợ giúp cậu, đương nhiên cũng phải mời mấy người bạn cùng phòng làm sao mà thiếu bọn họ được, nhưng mà cậu biết phải giải thích với mọi người như thế nào đây, nói cậu đột nhiên thích con trai và cùng với người này kết hôn hả?

Đủ rồi, đi một bước thay một bước đi, nói không chừng ngày nào đó nhân duyên cậu và Bùi Cửu Cảnh liền đứt đoạn đi, vậy không cần suy xét tổ chức tiệt cưới nữa.

Quý Mộc Miên đổi đề tài, hỏi tiểu Mị Linh: “Em vừa nãy ở trong miếu một mình sao?”

Cậu cho rằng nhóc này sẽ về cổ mộ.

Tiểu Mị Linh thanh âm mềm mại: “Dạ, em còn quét tước sân sau nữa nga.”

Quý Mộc Miên: “?”

Thật đúng là tới làm việc cho cậu?

Cậu ánh mắt trìu mến mà sờ đầu nhóc: “Em còn nhỏ, không cần làm việc gì cả, ở đó chơi vui vẻ là được.”

Tiểu Mị Linh ngẩng mặt hướng cậu mềm mụp mà cười, tay nhỏ đυ.ng tới túi của cậu, bỗng ngạc nhiên mà trợn tròn đôi mắt: “Ca ca, trong túi anh có cái gì vậy nha, em… em cảm nhận được thứ đó nó rất sợ…”

Quý Mộc Miên ngẩn ra.

Trong túi cậu là chiếc vòng pháp ấn của Bùi Cửu Cảnh đưa cậu, lúc ấy cậu không có trực tiếp mang vào.

Bùi Cửu Cảnh nói cái vòng pháp ấn này có thể ngăn được tất cả tà yêu không cho xâm nhập, tiểu Mị Linh là âm hồn, sợ hãi cái vòng này cũng là chuyện bình thường.

Cũng may là pháp ấn không làm cho tiểu Mị bị tổn thương gì cả, để tránh việc làm cho tiểu Mị Linh sợ hãi, cậu quyết định tạm thời đem pháp ấn phóng cất giữ ở trong phòng để bảo quản.