Chương 1

"Ăn ăn ăn! Chỉ biết ăn! Trứng này hấp cho em trai mày đấy!"

Tay Mộc Thần vừa chạm vào quả trứng trên bàn đã bị đánh một cái, mu bàn tay hiện lên vết đỏ ửng.

Mộc Thần ôm tay, nhìn dì Quách lấy quả trứng đi, bĩu môi nói: "Cháu đói."

Dì Quách này là vợ sau mà bố cưới.

Bố muốn Mộc Thần gọi bà ta là mẹ, nhưng Mộc Thần chưa từng gọi.

Bởi vì Mộc Thần phát hiện bà ta là người xấu.

Mẹ không phải người xấu.

Quách Linh lạnh lùng nói: "Bụng đói sao không tự ra bếp kiếm đồ ăn? Lúc bằng tuổi mày, tao đã biết tự nấu cơm rồi! Còn muốn tao hầu mày à? Không thấy tao đang chăm em trai mày sao?"

Thấy dì Quách bóc quả trứng ngon lành kia cho em trai, Mộc Thần nuốt nước miếng, chỉ đành xoa cái bụng đói meo rồi đi vào bếp.

Trong nồi không có thức ăn, cơm trắng thì đã nấu xong nhưng lại được đặt trong tủ bếp treo tường.

Mộc Thần với không tới, con bé biết dì Quách cố tình để cao như vậy.

Mộc Thần nhìn chiều cao của tủ, bèn bê ghế nhỏ đến cố gắng với lấy tủ, nhưng vẫn không với tới.

Mộc Thần lại bê thêm một chiếc ghế nhỏ nữa, chồng lên chiếc ghế ban đầu.

Hai chiếc ghế chồng lên nhau, quả thực rất cao.

Mộc Thần cẩn thận trèo lên, bàn tay nhỏ bé cuối cùng cũng chạm tới cửa tủ.

Mộc Thần cong mày mỉm cười, đang vui vẻ chuẩn bị mở cửa tủ thì chiếc ghế không có bất kỳ biện pháp bảo vệ nào dưới chân bỗng trượt, cả người lẫn ghế ngã nhào lên bếp lò!

Trên bếp lò đang bày bát đũa Quách Linh rửa sạch để đó cho ráo nước, Mộc Thần ngã như vậy, lập tức, xoảng xoảng——

Tất cả bát đũa rơi xuống đất, vỡ tan tành.

Mảnh vỡ của bát sứ cứa vào tay và đùi Mộc Thần vài đường, vết thương tuy không sâu nhưng máu chảy rất nhiều.

"Đau quá!" Mộc Thần đau đến mức không đứng dậy nổi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.

Con bé hơi sợ máu, lúc ngã xuống, lưng và mông đều rất đau.

"Ba... Mẹ..."

Mộc Thần theo bản năng gọi những người thân thiết nhất.

Nghe thấy tiếng động, Quách Linh chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng bừa bộn, lập tức hét lên: "Mẹ kiếp! Đồ con hoang chết tiệt! Tao đã làm gì mày hả? Sao mày lại đập hết bát đũa thế này! Mày cố tình đúng không? Mày muốn làm tao chết mệt phải không?! Cố tình kiếm chuyện cho tao làm hả?!"

Mộc Thần ôm cánh tay đang chảy máu: "Con không cố ý, con muốn lấy cơm."

"Tao thấy mày chính là cố ý! Mẹ kiếp, đồ con gái lỗ vốn! Sao mày không đi chết chung với mẹ mày, con hồ ly tinh kia đi!"

Quách Linh không thèm nhìn Mộc Thần đang bị thương, cầm chổi đánh vào người con bé một cái, rồi mắng: "Mày nhặt cho tao! Nhặt hết mấy thứ này lên! Mày làm ra thì mày dọn sạch cho tao!"