Chương 39: Lưu Thủy Sơn

" Tỷ, có chuyện gì vậy?"

Lý Tử Kỳ tức giận hất tung chiếc bàn trong phòng. Nàng quát lớn.

" Tiểu Thất, đệ gọi ta một tiếng tỷ tỷ có cảm thấy hổ thẹn không? đệ có còn coi ta là tỷ tỷ của đệ..."

Lý Thất mặt vẫn không đổi sắc.

" Tỷ, tỷ đang nói gì đệ không hiểu...tỷ nghỉ ngơi đi...đệ đi đây"

" Đệ đứng lại cho ta..."

" Nếu không phải đệ nói với bệ hạ, thì là ai chứ, chỉ có đệ biết ta giam giữ tên Tiêu Anh đó..."

Lý Thất không hề cảm thấy mình có lỗi, trái lại còn gắt gao lên án chuyện xấu xa của Lý Tử Kỳ. Hắn tiến tới siết chặt hai bờ vai yếu ớt của nàng.

" Tỷ...sau bao nhiêu chuyện tỷ vẫn không từ bỏ sao?"

Lý Tử Kỳ nhận ra không thể dùng cách cứng rắn với Lý Thất, liền thay đổi sắc mặt. Nàng ta nói giọng như van xin Lý Thất giúp mình.

" Tiểu Thất, đệ biết tỷ rất yêu Bệ hạ, tỷ làm sao có thể nhìn người vui vẻ với nam nhân đó như không có chuyện gì xảy ra..."

Lý Thất cứng rắn.

" Đệ sẽ không tiếp tay tỷ làm việc xấu nữa..."

Lý Tử Kỳ rút nhanh thanh kiếm trong tay Lý Thất, đưa về phía hắn.

" Chi bằng bây giờ đệ một kiếm gϊếŧ chết ta...không có bệ hạ...ta sống khác gì chết..."

" Tỷ..."

" Tiểu Thất...đệ chỉ cần giúp ta đem hắn tới một nơi, mọi chuyện còn lại...ta sẽ tự lo liệu...ta cũng sẽ không để bệ hạ biết chuyện có liên quan đến đệ..."

Lý Thất chần chừ một giây, Lý Tử Kỳ bước lên một chút, thanh kiếm kề sát cổ Lý Tử Kỳ thêm một đoạn, thiếu chút nữa máu lại chảy. Cuối cùng cũng đã nhận được cái gật đầu bất lực của hắn. Dù cho hắn có là một người lương thiện nhất thế gian cũng không thể nào bỏ mặc sự sống chết của Lý Tử Kỳ được.

Liên Cung.

" Bệ hạ, hôm nay người lại không thượng triều sao?"

Vương Vong Cơ im lặng không nói gì, luyến tiếc ôm chặt Tiêu Anh không muốn rời khỏi hắn dù là nửa bước.

Tiêu Anh lại nói tiếp.

" Người đã không thượng triều ba ngày rồi, cứ như vậy không tốt lắm..."

Y bây giờ mới bình thản lên tiếng.

" Vương Triều thịnh vượng như vậy, vốn không có việc gì quan trọng cần giải quyết..."

Tiêu Anh liền lắc đầu phản đối, nét mặt tỏ vẻ lo lắng.

"Nhưng cũng không thể bỏ mặc không lo như vậy...bá quan văn võ sẽ dị nghị..."

Vương Vong Cơ lại đem ánh mắt do dự nhìn hắn.

" Ngươi lo cho Trẫm..."

" Đương nhiên. Người đừng hỏi mấy câu dư thừa như vậy có được không?"

Tiêu Anh quay lưng giận dỗi. Vương Vong Cơ lại từ phía sau hắn ôm tới.

" Nhỡ đâu sau khi Trẫm đi ngươi lại biến mất như lần trước..."

Tiêu Anh nghe được câu nói của y liền nguôi giận, thì ra y không muốn thượng triều vì hắn. Hắn đem ánh mắt hứa hẹn nhìn y. Hắn nói.

" Sẽ không...Tiêu Anh chắc chắn với người..."

Vương Vong Cơ lại luyến tiếc ra điều kiện với hắn.

" Ngươi hãy cùng Trẫm thượng triều, Trẫm thật không an tâm..."

Y dù biết chắc Tiêu Anh sẽ không đi những vẫn cố chấp nói. Đương nhiên. Hắn thật sự không muốn đặt nửa bước đến đại điện.

" Bệ hạ, người không tin ta..."

Vương Vong Cơ thấy nét mặt hắn thập phần căng thẳng liền nhúng nhường.

" Được rồi. Trẫm đi đây."

Tiêu Anh sau đó nhướng người hôn nhẹ lên má y. Y dù rất thích thú nhưng vẫn tỏ vẻ bình thản. Xoay lưng đi một hướng. Ở đây. Tiêu Anh cười đắc ý.

Hắn xoay người định trở lại phòng, liền nghe được tiếng bước chân.

" Bệ hạ, người..."

Tiêu Anh nhìn thấy người trước mặt, lời nói tự nhiên bị chặn lại.

" Thế nào...ngạc nhiên lắm sao?"

Lý Tử Kỳ ung dung bước tới gần hắn. Tiêu Anh không tỏ ra bối rối hay rung sợ. Phi thường bình tĩnh. Hắn đáp.

" Lý phi nương nương đến muộn rồi, bệ hạ vừa rời khỏi..."

Lý Tử Kỳ nhanh miệng đáp lại.

" Ta chính là đến tìm ngươi..."

" Tìm ta..."

Tiêu Anh có chút ngạc nhiên nhìn Lý Tử Kỳ, xem ra nàng vẫn chưa chịu từ bỏ, sau chuyện lần trước cứ tưởng nàng ta sẽ không gây sự nữa, không ngờ vẫn cố chấp như vậy.

" Chuyện này, có phải bệ hạ..."

Hắn chưa nói hết câu, Lý Thất thân thủ nhanh nhẹn xuất hiện tấn công Tiêu Anh, Tiêu Anh tuy là giỏi võ, nhưng bất thình lình bị tấn công, trên tay lại không hề mang kiếm, chỉ chống đỡ được vài chiêu của Lý Thất, kiếm bây giờ đã kề lên cổ. Lý Tử Kỳ bên cạnh cười đắc ý.

" Lần này, ta xem bệ hạ làm thế nào để cứu ngươi..."

Nàng ta ám hiệu cho Lý Thất đem người đi. Tiêu Anh bị bịt mắt trói tay. Không hề biết mình được đưa đến đâu.

Lý Tử Kỳ vốn đã lên trước kế hoạch hoàn hảo, đuổi sạch thị vệ bên ngoài Liên Cung, chỉ chờ bệ hạ rời khỏi liền lặp tức ra tay bắt người.

Huống hồ cả Vương Vong Cơ và Tiêu Anh đều cho rằng nàng ta sớm đã từ bỏ nên không mấy đề phòng. Kết quả bây giờ là Tiêu Anh bị đem đi không một dấu vết để lại.

Vương Vong Cơ trở về không tìm được Tiêu Anh, đến Vân Thâm Điện cũng không thấy Lý Tử Kỳ, y cho gọi Lý Thất.

Gương mặt y gắt gao nhìn hắn.

" Tiêu Anh ở đâu..."

" Bệ hạ, đại hoàng tử chẳng phải cùng người ở Liên Cung..."

" Vậy còn Lý phi, tỷ tỷ ngươi..."

" Lý Thất hôm nay cả ngày ở cùng Xuân Mai, hoàn toàn không biết việc trong cung..."

" Ngươi đừng xảo biện..."

Vương Vong Cơ đem thanh kiếm trên tay hắn rút ra kề vào cổ hắn. Hắn đứng im bất động.

" Dẫn vào..."

Vương Vong Cơ cho người dẫn theo Xuân Mai vào điện. Lý Thất hai mắt tối sầm lại. Xuân Mai rung sợ quỳ giữa điện.

Lý Thất lo lắng gọi một tiếng. Vương Vong Cơ vẫn diện ra gương mặt lạnh ngắt dọa người.

" Bệ hạ..."

" Lý Thất, Trẫm đã đối xử tệ với ngươi khi nào...nữ nhân ngươi yêu thương, Trẫm cũng thành toàn cho ngươi, vậy còn ngươi và tỷ tỷ ngươi, ngươi xem ngươi đã làm gì...?"

" Bệ hạ, thần..."

" Trẫm lại hỏi ngươi...Tiêu Anh ở đâu..."

Lý Thất ngoan cố chưa chịu nói, dù kiếm đã cận kề cổ hắn.

" Được, Ngươi đừng hối hận..."

Vương Vong Cơ vung kiếm chém một nhát vào cánh tay Xuân Mai, nàng ta đau đớn không dám lên tiếng, máu tuôn ra rất nhiều, Lý Thất bây giờ mới thật sự hoảng sợ...

" Bệ hạ, e là không kịp nữa..."

Vương Vong Cơ buông kiếm túm lấy cổ áo Lý Thất. Y hằn giọng.

" Ngươi nói cái gì..."

" Bệ hạ, từ sớm đã đưa đến Lưu Thủy Sơn. Bây giờ đuổi theo cũng không kịp, xin người hãy từ bỏ Đại Hoàng Tử..."

" Ngươi...các ngươi...được lắm...qua mặt Trẫm giỏi như vậy...Các ngươi tốt nhất hãy cầu nguyện Lý Tử Kỳ đột nhiên lương thiện. Nếu hôm nay Tiêu Anh có mệnh hệ gì, Các ngươi cứ ở đây chờ chết..."

Vương Vong Cơ bỏ đi liền sau đó.

Lưu Thủy Sơn.

Một ngọn núi hoang vu ngoài thành, Tiêu Anh không nhớ rõ đã đi được bao lâu. Chỉ cảm thấy xung quanh lạnh lẽo, bóng tối đang dần bao trùm mọi thứ, bịt mắt được mở ra, sau lưng hắn là Lý Tử Kỳ và một đám hắc y, trước mặt hắn là vực sâu thăm thẳm, gió đêm thổi càng lúc càng mạnh.

" Thế nào, sợ rồi sao?"

Lý Tử Kỳ đắc ý. Nhưng Tiêu Anh lại phi thường bình tĩnh.

" Ta có thể chết, nhưng ta biết bệ hạ cũng sẽ không tha thứ cho nương nương..."

" Nhưng người cũng sẽ không bao giờ gặp lại ngươi..."

Nàng ta điên cuồng cười lớn, ra lệnh cho đám hắc y đem Tiêu Anh đến bờ vực...