Chương 36: Vạch Trần

Vương Vong Cơ đỡ Lý Tử Kỳ nằm xuống giường, kéo chăn đắp lại cẩn thận. Y ngồi cạnh giường, biểu cảm sắc lạnh nhìn nàng.

" Tử Kỳ, từ lúc lập nàng làm quý phi, Trẫm có đối xử tệ với nàng không?"

Lý Tử Kỳ lại nhìn y bằng ánh mắt phi thường mãn nguyện.

" Bệ hạ, người tất nhiên đối xử rất tốt với thần thϊếp..."

Vương Vong Cơ lại hỏi tiếp.

" Vậy Trẫm có làm điều gì khiến nàng không vừa ý?"

Lý Tử Kỳ có một chút lo lắng liền hỏi.

" Bệ hạ, sao đột nhiên lại nói những lời kì lạ như vậy...?

Vương Vong Cơ không nói gì, tiến lại gần nàng một chút, mặt y rất gần mặt nàng, Lý Tử Kỳ phút chốc vui mừng nghĩ rằng Vương Vong Cơ muốn hôn mình. Liền nhắm mắt đáp lại.

Rốt cuộc nàng cũng chờ được giờ khắc này.

Tay y ở phía dưới lần tìm tay nàng, dần dần đưa sâu vào trong tay áo.

Lý Tử Kỳ ban đầu chậm rãi hưởng thụ. Sau lại dự cảm được chuyện không bình thường, tỉnh ra định ngăn lại thì đã sớm bị y đem con dao giấu trong tay áo ra ngoài.

" Bệ hạ..."

Vương Vong Cơ ngồi thẳng dậy. Tay y cầm con dao vuốt ve vài đường, vừa vuốt vừa nói, ánh mắt chứa thập phần lãnh đạm.

" Rất sắc...rất nhọn, nếu đâm vào tim một nhát, có thể sẽ lập tức mất mạng..."

Vương Vong Cơ nói hết câu liền đem con dao kề lên cổ Lý Tử Kỳ. Nàng ta phi thường hốt hoảng liên tục gọi hỏi. Lời nói rung rung sợ hãi.

" Bệ hạ, người định làm gì vậy....bệ hạ..."

Vương Vong Cơ cười nhạt thu con dao, y lại nói.

" Ái phi sao lại hoảng hốt, Trẫm đã làm gì nàng...?"

Lý Tử Kỳ cố gượng ngồi dậy nắm lấy tay áo Vương Vong Cơ.

" Bệ hạ, người đừng làm thần thϊếp sợ, con dao này, thần thϊếp chỉ để bên cạnh phòng thân, chẳng phải làm hại đến người khác như bệ hạ nói."

Vương Vong Cơ lại chẳng thèm nhìn nàng. Đứng lên phất tay áo xoay lưng với nàng rồi nói.

"Bệnh của nàng? Có thể đi đến mật lao giống như một người bình thường. Tiêu Anh lợi hại như vậy sao? Nhanh như vậy đã chữa khỏi cho nàng, có điều...Trẫm lại thấy sắc mặt nàng không được tốt lắm..."

Nàng ta lại bước xuống giường, từ phía sau ôm lấy Vương Vong Cơ.

" Bệ hạ, người không muốn thần thϊếp nhanh chóng khỏe lại hầu hạ người sao? "

Y vẫn im lặng chưa nói gì...Lý Tử Kỳ thấy vậy liền lấn lướt, nàng đi tới trước mặt Vương Vong Cơ. Hai tay ân cần đưa lên bộ long bào quyền lực.

" Bệ hạ, không còn sớm nữa, thần thϊếp giúp người cởi y phục, chúng ta..."

Chưa để Lý Tử Kỳ nói hết câu, Vương Vong Cơ đã sớm ngăn lại. Đột nhiên siết chặt lấy cổ tay Lý Tử Kỳ khiến nàng đau đớn mà kêu lên.

" Bệ hạ, người làm gì vậy, mau bỏ thϊếp ra..."

Đôi chân mày đen nét của y nhíu lại. Cánh tay chẳng những không buông còn siết chặt hơn. Y hằn giọng.

" Trẫm đã cho phép nàng chạm vào Trẫm? "

Lý Tử Kỳ gương mặt bất hảo nhìn y.

" Bệ hạ... thϊếp là Lý phi của người, là thê tử của người, còn phải cần được cho phép hay sao?"

Vương Vong Cơ chắc chắn từng chữ nói ra.

" Tất nhiên. Không cho phép nàng chạm vào Trẫm, càng không cho phép nàng chạm vào Tiêu Anh..."

" Bệ hạ, người có biết người đang nói gì không?"

Vương Vong Cơ buông tay nàng, lại chuyển tay đến cầm nâng gương mặt được ngụy trang sự nhạt nhẽo ngẩn lên một chút, hướng y nhìn thẳng. Còn y dùng ánh mắt đe dọa nhìn nàng.

" Tử Kỳ, Tốt nhất nàng hãy an phận, nàng muốn làm chủ hậu cung, Trẫm cho phép nàng. Nhưng nếu là Tiêu Anh, nàng dám đυ.ng đến một sợi tóc của hắn, đừng trách Trẫm vô tình, cũng đừng cho rằng Trẫm không hề biết được những việc xấu xa nàng đã làm..."

Lý Tử Kỳ đôi mắt hiện lên nét lo sợ đã bắt đầu rưng rưng hai tầng nước. Vương Vong Cơ vẫn một bộ mặt.

" Bệ hạ, người sớm đã biết thần thϊếp giả bệnh, vì sao không vạch trần..."

Vương Vong Cơ im lặng không muốn trả lời. Lý Tử Kỳ lại nói tiếp.

" Người lợi dụng ta...gián tiếp đem hắn đến cho người...thϊếp chỉ là cái cớ người mượn để người dễ dàng gặp lại hắn..."

Lý Tử Kỳ dường như hiểu ra mọi chuyện. Nhìn thẳng y vừa cười vừa rơi nước mắt. Tuyệt nhiên Vương Vong Cơ lại không có một chút động lòng.

" Nếu...nàng đã đoán được. Trẫm cũng không cần diễn trò cùng nàng nữa...Nhưng Trẫm thật sự không ngờ, nàng lại ra tay với Tiêu Anh nhanh như vậy, coi như...Trẫm nhìn nhầm nàng, thành một nữ nhân thiện lương hiểu chuyện".

Lý Tử Kỳ trong lúc tức giận lại quát to lên.

" Rốt cuộc nam nhân tầm thường đó đã làm gì khiến người trở nên như vậy..."

Vương Vong Cơ vừa nghe được lời từ miệng nàng ta nói ra liền tức giận bóp lấy cổ nàng, Lý Tử Kỳ như sắp chết ngạt. Vương Vong Cơ đanh thép nhìn nàng.

" Trẫm đã nói nàng tốt nhất nên an phận...Nhắc đến Tiêu Anh...nàng không xứng..."

Lý Tử Kỳ khó thở ho lên vài tiếng. Vương Vong Cơ sau đó cũng buông tay, nàng ta mất đà ngã hẳn xuống đất. Vương Vong Cơ phất tay áo bỏ đi. Trước khi đi không quên nói thêm vài lời.

" Hãy làm theo lời ta nếu nàng không muốn cả đời bị giam lỏng ở Vân Thâm Điện..."

Lý Tử Kỳ cả thân người nằm trên đất tức giận nắm tay thành nấm đấm rồi đấm mạnh xuống nền đất lạnh lẽo. Khuôn mặt nhợt nhạt xen lẫn vài giọi nước mắt chứa đầy sự phẫn hận, nàng ta đay nghiến rồi hét lớn.

" Tiêu Anh, ta sẽ gϊếŧ ngươi, ta nhất định sẽ gϊếŧ ngươi, ta sẽ không để cả hai người được toại nguyện...a a a a a "

Hỏa Long Điện.

Tiêu Anh thấy kinh ngạc vì Vương Vong Cơ không đem nhốt hắn vào mật lao mà lại mang đến đây. Lại chẳng có cung nữ thái giám hay thị vệ bên cạnh hắn. Để hắn ở đây ngồi chờ rất lâu vẫn chưa thấy y quay lại. Hắn còn nhớ rất rõ chính nơi này hắn hạ quyết tâm rời bỏ Vương Vong Cơ. Một chút thất vọng lại hiện lên gương mặt anh tuấn của hắn.

Buồn chán đi qua đi lại. Đi đến cửa thì lại bị hai tên thị vệ ở bên ngoài ngăn lại. Chỉ biết quay vào ngoan ngoãn tiếp tục đợi.

Hắn lại đến nơi Vương Vong Cơ hay ngồi xem tấu chương. Tùy tiện lật xem mấy quyển, hầu hết điều là báo cáo xử lý thành công những khó khăn bất lợi. Tiêu Anh không khỏi cảm thán.

" Vương Vong Cơ này quả nhiên rất lợi hại a..."

Xem được một lúc lại ngủ quên lúc nào không hay. Vương Vong Cơ bây giờ mới quay về. Y nhẹ nhàng tiến vào. Không cho ai hô hoán. Tiêu Anh vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ.

Vương Vong Cơ tiến đến gần, khóe miệng cong lên thành ý cười, mãn nguyện nhìn người trước mặt.

Y muốn chạm vào hắn một chút, nhưng chợt nhớ lại chuyện ở mật lao Vân Thâm Điện. Nghĩ đến đây nụ cười cơ hồ tắt liệm. Thay vào đó là một ánh mắt như xuyên thấu mặt hắn.

Tiêu Anh cũng cảm nhận được có người ở bên cạnh liền mở mắt. Nhìn thấy y gương mặt phóng đại áp rất gần mặt hắn. Hắn hoảng hốt đứng bật dậy, y liền đuổi theo kéo hắn xoay lại nửa vòng rồi kề con dao vừa đem về từ chỗ Lý Tử Kỳ lên cổ hắn.

Tư thế bây giờ là y ở phía sau hắn một tay kiềm chặt thân thể của hắn một tay giữ lấy con dao trên cổ. Mặt y cũng áp sát phía sau cổ hắn. Tiêu Anh có chút hoảng sợ nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh. Hắn hạ giọng.

" Bệ hạ, Chuyện vừa rồi không phải như người nhìn thấy..."

Vương Vong Cơ thở mạnh vào cổ hắn.

" Vậy ngươi nói...Nếu không thì thế nào?"

Tiêu Anh giải thích một cách bất lực.

" Tiêu Anh thật sự không có ý gì với Lý phi nương nương..."

Vương Vong Cơ lại hỏi tiếp.

" Nếu vậy vì sao ngươi tùy tiện để nàng ta ngả vào lòng ngươi..."

Tiêu Anh gương mặt ẩn khuất lại đáp.

" Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Tiêu Anh không chống đỡ kịp..."

Vương Vong Cơ đột nhiên siết chặt ngang chiếc eo nhỏ của hắn.

" Ngươi có biết Trẫm phi thường khó chịu..."

Tiêu Anh nghĩ mình dù muốn hay không cũng đã lỡ tay chạm vào ái phi của hoàng thượng. Hắn cam chịu chết nhưng vẫn khăng khăng giải thích cho mình.

" Nếu bệ hạ không tin cứ một dao gϊếŧ chết Tiêu Anh, nhưng Tiêu Anh vẫn chắc chắn mình không hề có ý định xấu xa gì với ái phi của người..."

Con dao trên cổ hắn lại tiến gần da cổ hơn một chút. Vương Vong Cơ tức giận quát lớn.

" Gϊếŧ chết ngươi mới có thể giữ ngươi ở bên cạnh Trẫm cả đời phải không?"

Tiêu Anh không hiểu những gì hắn vừa nghe, muốn hỏi lại y lần nữa.

" Bệ hạ..."

Hắn liền bị Vương Vong Cơ xoay nửa vòng rồi áp môi y lên môi hắn chặn lại. Tiêu Anh tròn mắt đứng im bất động.