Vương Vong Cơ vẫn chưa nói gì, lẳng lặng lại tiến về phía Tiêu Anh đưa tay lau đi những giọt nướt mắt của hắn, rồi lại lau đi vết máu trên mép miệng.
Y mang một vẻ mặt ẩn khuất nhìn hắn. Ý muốn hỏi vì sao lại rời bỏ y, nhưng nhìn bộ dạng hắn bây giờ, đến hỏi cũng không dám. Chỉ muốn thật nhanh mang hắn quay lại. Y bây giờ mới lên tiếng.
" Đừng khóc...ta đau lòng..."
Không thấy Tiêu Anh có phản ứng gì. Y lại hỏi.
" Có phải phụ hoàng ép ngươi...?"
Tiêu Anh gạt tay y xuống, vẻ mặt bất cần quay đi không dám nhìn thẳng vào y. Hắn nói
" Không có. Không ai ép ta. Là ta tự muốn trở về Lương Quốc"
Vương Vong Cơ kéo hắn quay lại. Nhìn thẳng vào mắt hắn. Y chắc chắn.
" Ngươi nói dối."
Tiêu Anh nhìn y cười nhạt, vừa nói nước mắt cũng vừa chảy theo.
" Ngươi tin hay không tùy ngươi."
Tiêu Anh quay lưng định bỏ đi. Liền bị Vương Vong Cơ từ phía sau ôm lại. Y nói giọng van xin hắn.
" Đừng đi. Ta cần ngươi. Chúng ta bây giờ hãy rời khỏi đây, đến một nơi không ai tìm được, chỉ ta và ngươi, có được không?"
Tiêu Anh lại nghe được những lời thật lòng hắn muốn nghe nhất. Nhưng đó đã là chuyện của ngày hôm qua. Hắn bây giờ vừa khóc nghẹn vừa lắc đầu không chiều ý. Hắn dùng lực đẩy mạnh y ra, từ trong tay áo rút ra con dao sắc nhọn đưa lên cổ mình. Ánh mắt xoáy sâu vào y, Hắn nói.
" Vương Vong Cơ ngươi đừng ngoan cố nữa, ngươi có thể giữ được ta, nhưng ngươi không giữ được mạng sống của hàng vạn người dân Lương Quốc. Ta thì khác. Chỉ cần rời khỏi ngươi, ta có thể bảo vệ tất cả bọn họ.
Hôm nay. Nếu ngươi nhất quyết giữ ta ở lại. Chi bằng ta ở đây sẽ cùng bọn họ bỏ mạng. Như vậy mới không hổ thẹn với lương tâm. Vừa hay vẹn cả đôi đường..."
Vương Vong Cơ muốn bước tới cướp lấy con dao ngăn Tiêu Anh lại. Nhưng hắn lại lùi ra một chút rồi mạnh dạn đưa dao áp sát vào cổ mình thêm một chút, cắt vào da thịt hắn, máu tươi cũng đã chảy ra, Vương Vong Cơ ghét nhất chính là mùi hương của hắn pha lẫn mùi máu.
" Tiêu Anh..."
Vương Vong Cơ bất lực gọi tên hắn. Tiêu Anh nhìn y cố kìm nén nuốt ngược nước mắt.
" Vương Vong Cơ, kiếp này coi như ta nợ ngươi..."
Tiêu Anh nhanh chóng quay lưng bỏ đi để mặc một mình Vương Vong Cơ đứng im bất động ở đó. Y biết mình đã thật sự mất đi hắn.
" Tại sao...?"
Nhị Hoàng Tử cao cao tại thượng có ý nghĩa gì. Đến cuối cùng vẫn không giữ được người muốn giữ.
Vương Vong Cơ một tâm nặng nề quay về Vân Thâm Điện. Y nhanh chóng đến Liên Cung. Nơi đó vẫn là một bầu không khí tĩnh lặng, vắng vẻ đến ngạt thở.
Nhìn đi đâu cũng có hình bóng Tiêu Anh ở đó. Y ban đầu không thể hiện điều gì khác thường. Nhưng một ngày, hai ngày, ba ngày tiếp theo sự nhung nhớ cứ vô thức dày vò y. Bóp nghẹn lý trí của y từng chút, từng chút.
Y tìm đến rượu, có lẽ đối với y bây giờ, rượu chính là niềm an ủi lớn nhất.
Nhưng y đã sai. Y càng uống nhiều rượu. Y lại càng nhớ hắn. Càng nghĩ đến hắn nhiều hơn, không cách nào quên được.
Đêm đó. Y một mình uống cạn ba vò rượu. Trong mơ hồ Tiêu Anh hiện ra trước mắt y. Y đưa tay định chạm vào hắn. Y gọi hắn.
" Tiêu Anh, ngươi quay lại rồi..."
Y chưa kịp chạm vào hắn đã bỏ đi. Y đuổi theo hắn. Đến hồ sen đã không thấy nữa.
Y mới nhận ra hắn chỉ là trong tưởng tượng của y. Hắn rất nhanh đã biến mất. Y sau đó điên cuồng lao xuống hồ sen chém nát hết những đám liên hoa đang nở rộ, dáng vẻ như đang cười nhạo y.
Y một thân ướt sủng, ở dưới hồ sen liên tục hét lớn, trong men say vô thức điên cuồng gọi tên Tiêu Anh. Điên cuồng hỏi hắn tại sao. Tất nhiên. Câu trả lời y nhận được chỉ là sự im lặng.
" Tiêu Anh, ta nhớ ngươi, ta thật sự rất nhớ ngươi..."
Y chốt lại sự tức giận của mình bằng một câu nói bất lực. Y thả lỏng mình. Nằm ngửa trên mặt hồ.
Vương Hi Thần sau đó đến tìm y. Hoảng hốt khi thấy y bất động ở dưới hồ sen, liền nhanh chóng đem y trở về Vân Thâm Điện.
Cả lúc bất tỉnh trong mơ y cũng không ngừng gọi tên hắn. Vương Hi Thần bên cạnh không khỏi xót xa. Đệ đệ vốn là một người nặng tình. Nhưng không ngờ có một ngày lại trở nên như bây giờ. Yêu đến đánh mất lý trí.
Vương Vong Cơ sau đó đổ bệnh, Vương Khải Nhân cũng có vài lần đến thăm y. Không thể trách Vương Vong Cơ bây giờ đang rất uất hận. Từ chuyện của mẫu thân y. Giờ lại đến chuyện của Tiêu Anh. Một tay Vương Khải Nhân lần lượt cướp đi những người mà y yêu thương nhất.
" Con bao giờ mới tỉnh táo trở lại? Con có biết dáng vẻ của con bây giờ thật không ra gì? Ngày lặp Thái Tử sắp đến. Con muốn Trẫm tức chết hay sao?"
Vương Vong Cơ trên giường trưng ra bộ mặt không chút xúc cảm. Y cũng chẳng buồn nói thêm gì nữa. Những gì cần nói đều đã nói hết. Nhưng phụ hoàng của y nào có để tâm đến.
Vương Khải Nhân lại nói tiếp.
" Con có thể uống say, có thể làm càng, nhưng con không thể chối bỏ việc mình là Nhị Hoàng Tử, là Nhi Tử của Trẫm..."
Vương Vong Cơ lòng mang đầy phẫn hận bây giờ mới lên tiếng.
" Vậy phụ hoàng...chi bằng người hãy gϊếŧ chết Nhi thần, cái mạng này vốn là người ban cho, nhi thần bây giờ sẽ trả lại cho người..."
Vương Vong Cơ rút kiếm bên cạnh giường kê đến cổ mình, liền bị thị vệ ngăn lại.
" Con...Vì một nam nhân mà thành ra thế này...con khiến Trẫm quá thất vọng..."
Vương Khải Nhân phất tay áo bỏ đi, không quên để thị vệ ở lại canh giữ không để y làm chuyện ngu xuẩn.
Đã một tháng từ ngày Tiêu Anh rời khỏi y. Y nhiều lần muốn đến Lương Quốc, nhưng Vương Khải Nhân đã nói chỉ cần y dám rời khỏi Vương Triều nửa bước, người sẽ lặp tức dẫn binh gϊếŧ sạch Lương Quốc.
Vương Vong Cơ tất nhiên ý chí liền bị thêu rụi. Dập tắt trong tức khắc. Yên vị ở lại Vương Triều. Làm một Nhị Hoàng Tử hữu danh vô thực.
Đời này của y không có Tiêu Anh đã trở nên không còn ý nghĩa.
Y bị uy hϊếp. Vương Khải Nhân đem Lương Quốc, đem Tiêu Anh ra trao đổi. Y không cách nào mà không nghe theo tiếp nhận ngôi vị Thái Tử Vương Triều.