Một tháng sau...
Tiêu Anh một mình một ngựa nơi thảo nguyên mênh mông vốn thuộc về hắn. Nằm lên bãi cỏ ngước mắt nhìn bầu trời xanh rộng lớn. Rốt cuộc những năm tháng qua trong cuộc đời. Hắn đã làm được những chuyện vô nghĩa gì?
Tiêu Tinh bây giờ cũng không còn, Hiểu Tinh Trần cũng vậy. Ngay cả người hắn cho là sẽ cùng hắn đến răng long đầu bạc mà hắn cũng không cách nào giữ lời. Đôi lúc hắn chỉ ước thời gian quay lại, trả nguyên vẹn những thứ ban đầu cho hắn.
Hắn đang rất nhớ Vương Vong Cơ. Lại nhớ đến cuộc thương thảo với Vương Khải Nhân ngày hôm đó. Nói là thương thảo, nhưng thật ra hắn vốn chỉ có một con đường để lựa chọn.
Buổi sáng hôm đó sau khi Vương Vong Cơ rời đi, Vương Khải Nhân đã bí mật cho người đến Liên Cung đem hắn về Hỏa Long Điện. Vương Khải Nhân ở trong đó, cánh tay uy nghi chấp sau lưng chờ hắn.
Tiêu Anh chấp tay hành lễ, Vương Khải Nhân Rất nhanh đã nói ra ý muốn.
" Ngươi hãy trở về Lương Quốc. Mãi mãi đừng đặt chân đến Vương Triều, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Vong Cơ..."
Tiêu Anh hoàn toàn bất động.
" Hoàng Thượng. Người..."
Vương Khải Nhân lại nói.
" Trẫm chính là nể mặt ngươi đã cứu Trẫm một mạng, tha cho phụ vương ngươi một mạng. Chỉ cần ngươi nguyện ý rời xa Vong Cơ, Trẫm sẽ ngay lặp tức rút quân khỏi Lương Quốc, ngươi hãy quay về đó mà yên vị làm Đại Hoàng Tử của ngươi, từ nay Vương Triều và Lương Quốc, nước sông không phạm nước giếng."
Tiêu Anh bây giờ mới thu nhận hết những gì Vương Khải Nhân muốn nói, chung quy là muốn hắn rời xa Vương Vong Cơ. Nhưng vừa mới hôm qua hắn đã hứa với y là sẽ không bỏ chạy.
" Nếu thần nói không thể..."
Vương Khải Nhân hằn giọng. Đem ánh mắt sắc liễm nhìn hắn.
" Ngươi nghĩ Trẫm đang thương lượng với ngươi..."
Tiêu Anh cuối đầu đáp lại.
" Tiêu Anh tự biết mình không xứng. Không dám ở đây thương lượng với Hoàng Thượng. Nhưng Tiêu Anh đã hứa là sẽ không rời bỏ Nhị Hoàng Tử..."
" Ngươi cũng biết ngươi không xứng? Ngươi cũng nhớ Vong Cơ là Nhị Hoàng Tử Vương Triều..."
Tiêu Anh im lặng không nói thêm gì. Người thông minh như hắn sớm đã đoán được những gì tiếp theo Vương Khải Nhân sắp nói. Quả nhiên chính là như vậy. Vương Khải Nhân không hề giấu giếm suy nghĩ của mình, chính là xem thường hắn.
" Ngươi bây giờ chỉ là một người bình thường. Hơn nữa còn là ngoại giặc. Lấy tư cách gì mà bên cạnh Vong Cơ. Lại còn là nam nhân. Chỉ dùng chút dung mạo này mà muốn Vong Cơ từ bỏ giang sơn ở bên cạnh ngươi. Chính là trái với luân thường đạo lí "
Tiêu Anh nhất định không từ bỏ.
" Nhị Hoàng Tử là cam tâm tình nguyện ở bên cạnh Tiêu Anh, Tiêu Anh cũng không phải mê hoặc gì y. Xin Hoàng Thượng minh xét."
Vương Khải Nhân bây giờ có chút tức giận.
" Ngươi vẫn cố chấp không giác ngộ, hay ngươi muốn Lương Quốc máu chảy thành sông ? Trẫm hoàn toàn có thể giúp ngươi toại nguyện..."
" Hoàng Thượng, người..."
Nhận thấy Tiêu Anh bất đầu lung lay, Vương Khải Nhân lại nói vào điểm yếu của hắn.
" Cho dù ngươi không nghĩ cho ngươi, cho Lương Quốc, nhưng ngươi nên nghĩ cho Vong Cơ một chút. Vong Cơ từ nhỏ đã mang thiên mệnh trên người, ý trời muốn nó thành vua một nước, chăm lo bá tánh Vương Triều. Sau này còn phải lập hoàng hậu, nối dõi long huyết. Chẳng lẽ ngươi chưa bao giờ nghĩ đến việc này? "
Vương Khải Nhân nói đến đây, Tiêu Anh gần như sắp bị thuyết phục, mắt hắn đã bắt đầu rưng rưng. Nghĩ một chút. Chỉ cần hắn rời xa y Lương Quốc sẽ yên ổn, còn Vương Vong Cơ cũng làm tròn bổn phận của Nhị Hoàng Tử. Như vậy có gì không tốt. Đối với y có gì không tốt nữa.
Hắn và Y sinh ra ở hai quốc khác nhau, vốn đã định không thể lâu dài được. Hắn cũng biết nếu hắn rời đi, y nhất định sẽ rất hận hắn.
Vương Khải Nhân hoàn toàn có thể lấy đi cái mạng nhỏ của Tiêu Anh. Nhưng vốn hiểu rõ tính cách Vương Vong Cơ, biết chuyện không may xảy ra với Tiêu Anh nhất định sẽ làm càng, Vương Khải Nhân đã không làm như vậy. Vẫn là nên để Tiêu Anh chủ động rời bỏ y.
Vương Khải Nhân lại tiếp tục.
"Ở cương vị một người phụ thân bình thường, Trẫm đương nhiên chỉ muốn nhi tử của mình thành gia lập thất, sinh con nối dõi tông đường, ngươi có hiểu được nỗi khổ của người làm phụ thân như Trẫm, Vong Cơ đi sai một bước, Trẫm làm sao ăn nói với Hoàng Hậu."
" Hoàng Thượng, xin người đừng nói nữa..."
Tiêu Anh bất lực ôm đầu khụy xuống, sau đó cũng đồng ý với điều kiện trao đổi mà Vương Khải Nhân đưa ra. Hắn không thể tiếp tục ích kỉ chỉ nghĩ mỗi bản thân. Là một đại hoàng tử Lương Quốc. Hắn không thể nào cứ ở đó im lặng khoanh tay đứng nhìn từng người dân Lương Quốc vì hắn mà bỏ mạng.
Càng không muốn Vương Vong Cơ vì hắn mà bất hiếu với Vương Khải Nhân, bất trung với Vương Triều.
Trở lại với thực tại, Tiêu Anh nghĩ rằng quyết đinh của hắn cho đến bây giờ vẫn đang là một quyết định đúng đắn. Hắn nằm đó tiếp tục đắm chìm trong vị ngọt của thảo nguyên, cảm nhận những làn gió phảng phất, yên bình đến lạ thường.
Liên Cung.
Vương Vong Cơ trên tay cầm bình rượu đầy trút từng ngụm, y nhìn ra hồ sen chỉ còn vẻn vẹn vài lá khô héo ngoi lên trên mặt hồ.
Từ khi Tiêu Anh rời khỏi Liên Cung, y không cho phép bất cứ ai bước vào nơi này, cũng không muốn khôi phục sự sống cho những đám Liên Hoa mà y đã ra tay chém nát một tháng trước.
Hôm đó, sau khi rời khỏi Hỏa Long Điện, Vương Vong Cơ lập tức đuổi theo, tìm cho bằng được Tiêu Anh.
Y phóng ngựa như bay, Tiêu Anh vừa đi chưa được bao xa, y rất nhanh đuổi kịp hắn.
Tiêu Anh vừa nhận ra y thì y đã nhanh chóng chắn trước đoàn người ngựa đang di chuyển.
Tiêu Anh biết mình không thể trốn tránh, chi bằng nhân cơ hội này nói cho rõ ràng mọi chuyện.
Hắn xuống ngựa, nói với đám thị vệ cho hắn một ít thời gian nói rõ cùng Vương Vong Cơ, sau đó sẽ tiếp tục lên đường.
Đến một bìa rừng vắng vẻ, Vương Vong Cơ đột nhiên kéo Tiêu Anh lại, gắt gao ôm hắn vào mình thật chặt.
Tiêu Anh không đẩy y ra, nhưng cơ hồ không hề đưa tay đáp ứng lại. Ở trên vai y nói giọng rất nhỏ.
" Nhị Hoàng Tử, xin ngươi hãy quay về..."
Vương Vong Cơ không nói gì, nhất thời không kiềm nén được sự nhớ nhung của mình. Liền sau đó áp môi mình lên môi hắn. Điên cuồng hôn hắn. Lần này Tiêu Anh đã phản ứng lại, nhưng không phải thuận theo, mà là cố hết sức đẩy y ra xa hắn.
Tiêu Anh quát lớn.
" Vương Vong Cơ..."
Môi hắn bị hôn đã sưng đỏ. Bên mép miệng còn loáng thoáng thấy được một chút máu tươi. Nước mắt của hắn cũng thuận theo cảm giác đau đớn mà chảy ra. Hắn nói trong day dứt.
" Ngươi đừng ngoan cố nữa, ngươi biết rõ là không thể, ta và ngươi vốn không thể, quay về đi, làm Nhị Hoàng Tử của ngươi, ta không cần ngươi nữa..."