Chương 22: Tiêu Anh, là ta liên lụy ngươi.

Vương Vong Cơ lắc đầu thất vọng.

" Phụ Hoàng...chưa bao giờ đối xử tệ bạc với ngươi...binh quyền, nữ nhân, vàng bạc châu báu ngươi có thiếu thứ gì..."

" Một vài tên thị vệ cỏn con được coi là binh quyền sao? Đám nữ nhân đó thay thế được Lan nhi sao? Một chút vàng bạc châu báo đó đổi lấy tình yêu thương của một người phụ thân, một người phu quân đúng nghĩa được hay sao?

Vương Vong Cơ, huynh xem thường ta quá rồi"

" Ta không những xem thường ngươi, ta hôm nay sẽ gϊếŧ chết ngươi..."

Vương Vong Cơ nhìn gương mặt đắc ý của Vương Cảnh Nghi mà nóng lòng rút kiếm kề lên cổ hắn. Những tên thị về liền rút kiếm khẩn trương. Hắn ra lệnh dừng. Hắn không phản kháng y, chỉ đứng im phát lên giọng cười sằng sặc, tay hắn cho vào áo đem ra một thứ quen thuộc.

Vương Vong Cơ nhìn thấy liền thay đổi sắc mặt. Chính là miếng ngọc bội y tặng cho Tiêu Anh.

" Ở chỗ ta có giấu một người Lương Quốc, miếng ngọc bội này là lấy từ trên người hắn, không biết Nhị ca có quen biết người này?

Vương Cảnh Nghi đắc ý đưa miếng ngọc bội qua lại trước mặt Vương Vong Cơ.

" Ngươi..."

Vương Vong Cơ giờ phút này chỉ có thể không động. Y phi thường lo lắng cho Tiêu Anh, không ngờ Vương Cảnh Nghi lại có thể làm ra loại chuyện bỉ ổi này.

" Sao nào? Huynh tức giận rồi sao? Vậy huynh gϊếŧ ta đi, ta ở đây tùy huynh ra tay...nhưng mà...ta không đảm bảo được tính mạng của người này..."

" Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

Vương Vong Cơ bắt đầu trầm lại. Y biết mình phải nhượng bộ hắn.

" Ta muốn...mạng của huynh"

Vương Cảnh Nghi nói không suy nghĩ. Vương Vong Cơ chỉ im lặng một chút rồi quyết định, y nói.

" Thả Tiêu Anh, mạng của ta tùy ngươi quyết định..."

Vương Cảnh Nghi đạt được mục đích liền cười ha hả.

" Nhị ca ơi nhị ca, huynh đường đường là Nhị Hoàng Tử Vương Triều cao cao tại thượng, bá tánh thiên hạ tung hô lên đến trời, bây giờ lại ở đây vì một nam nhân Lương Quốc chịu đổi mạng...phụ hoàng...chắc hẳn rất hãnh diện khi biết chuyện này...ha ha ha"

Vương Vong Cơ khó chịu giục hắn.

" Ngươi đừng nhiều lời, mau thả người..."

Vương Cảnh Nghi lập tức nghiêm mặt đổi sắc diện.

" Ta lại không muốn đổi nữa..."

" Vương Cảnh Nghi ngươi..."

" Huynh nghe rõ chưa? Ta không muốn lấy mạng của huynh nữa, ta nhận ra giữ hắn bên cạnh mỗi ngày giày vò hắn sẽ thú vị hơn một kiếm lấy đi mạng của huynh..."

" Ngươi dám..."

" Vương Cảnh Nghi ta có gì mà không dám...Vương Vong Cơ huynh tốt nhất nên an phận cho đến ngày ta thành công đăng cơ. Nếu không, Tiêu Anh huynh đệ của huynh trong tay ta...sẽ sống không bằng chết."

Vương Cảnh Nghi nói hết câu liền phất áo bỏ đi. Để lại một Vương Vong Cơ bất lực tự trách mình vô dụng khụy xuống ngay đó. Trước cửa Hỏa Long Điện.

Vương Vong Cơ bước chân nặng nề quay trở về Vân Thâm Điện.

" Lý Thất, mau đi điều tra Cảnh Nghi giấu Tiêu Anh ở đâu..."

" Thần tuân lệnh"

Lý Thất vụt biến mất. Trong phòng chỉ còn lại một mình Vương Vong Cơ. Y ngồi xuống ghế giữa phòng suy nghĩ.

" Tiêu Anh, là ta liên lụy ngươi..."

Vương Vong Cơ hối hận hôm đó đã không kiên quyết giữ Tiêu Anh lại bên mình, tạo cơ hội cho Vương Cảnh Nghi ra tay. Y nhất định phải cứu được Tiêu Anh, cùng với y thuật của Tiêu Anh, chắc chắn sẽ lại có cách chữa trị cho Vương Khải Nhân.

Nghĩ đến đây y không chờ được nữa, liền thay một bộ hắc y đi tìm nơi giấu Tiêu Anh.

Mật thất Lam Minh Điện.

Tiêu Anh một thân đầy vết thương hai tay bị trói lại treo ngay giữa mật thất, xung quanh là những binh khí dùng để tra tấn lớn nhỏ nằm ngổn ngang. Vương Cảnh Nghi bên ngoài bước vào, đưa tay nâng mặt Tiêu Anh lên. Hắn cười nhạo.

" Tiêu Anh đại mỹ nam Lương quốc, không ngờ có một ngày lại rơi vào tay ta..."

Tiêu Anh không buồn nhìn hắn, khó khăn nói ra từng chữ.

" Muốn gϊếŧ cứ gϊếŧ, đừng nhiều lời..."

" Ta không vội...ngươi vội cái gì?

Hắn buông Tiêu Anh, xoay lưng lại rồi nói tiếp.

" Ta muốn Vương Vong Cơ tận mắt nhìn thấy ngươi bị giày vò cho đến chết, sau đó ta sẽ tiễn hắn đi cùng ngươi...tác thành cho hai ngươi...thế nào...có phải ta rất nhân từ..."

Vương Cảnh Nghi đắc ý cười lớn. Tiêu Anh khuôn mặt nhợt nhạt không còn chút máu nhìn hắn khinh bỉ.

" Sớm muộn ngươi cũng sẽ trả giá cho những việc xấu xa ngươi làm..."

Vương Cảnh Nghi nghe thấy liền tức giận hét lớn.

" Đánh hắn cho ta..."

Tên thị vệ bên cạnh cầm roi liên tục quất lên người Tiêu Anh, từng roi cắt vào da thịt rỉ máu, Tiêu Anh đau đớn cắn môi nén lại tiếng kêu.

" Dừng... Thế nào...đây là hình phạt cho lời nói thiếu suy nghĩ của ngươi đấy Tiêu Đại Hoàng Tử"

Tiêu Anh bật cười chán ghét hơi thở yếu ớt nhìn hắn.

" Ngươi đánh đến chết ta cũng sẽ nói như vậy..."

" Được. Là ngươi ép ta đấy. Ta bây giờ sẽ đi gϊếŧ Tiêu Ân phụ vương ngươi, xem ngươi còn nói được, còn cười được nữa hay không..."

Vương Cảnh Nghi cười ha hả rồi bước ra khỏi mật thất. Để mặc Tiêu Anh ở đó gào thét.

" Ngươi có giỏi thì gϊếŧ ta, đừng đυ.ng tới phụ vương của ta, Vương Cảnh Nghi..."

Tiêu Anh sau đó đau đớn bất lực ngất đi.

Vân Thâm Điện

Lý Thất sau khi điều tra trở về liền bẩm báo với Vương Vong Cơ.

" Nhị Hoàng Tử, đã điều tra tất cả mật lao trong cung, không có dấu vết của Đại Hoàng Tử Tiêu Anh, chỉ còn một nơi chưa tìm..."

" Lam Minh Điện...?"

" Đúng là nơi đó..."

" Ta vừa rồi đã đến đó, vẫn không thấy động tĩnh gì, lẽ nào..."

Vương Vong Cơ ngập ngừng suy đoán. Lam Minh Điện trước đây không hề xây riêng mật thất, chẳng lẽ từ lâu đã được Vương Cảnh Nghi sửa đổi lại.

" Nhị Hoàng Tử, chúng ta vẫn nên cẩn thận điều tra thêm, tránh lại trúng kế Tam Hoàng Tử..."

" Ta biết rồi. Ngươi lui trước."

Vương Vong Cơ lại một mình suy tư. Cẩn thận thế nào được, bình tĩnh thế nào được, Tiêu Anh không rõ tin tức, không biết bây giờ thế nào, y thật sự lo lắng cho hắn. Lại có tiếng thái giám ngoài cửa hô vào.

" Báo cáo Nhị Hoàng Tử..."

Vương Vong Cơ mở cửa phòng bước ra ngoài.

" Có chuyện gì?"

" Mật lao truyền tin đến, Tiêu Ân quốc vương Lương Quốc sợ tội tự sát, chết trong mật lao"

Vương Vong Cơ suýt đứng không vững. Y thật sự không biết phải ăn nói ra sao với Tiêu Anh, y nhớ Tiêu Anh hôm trước nói rằng ông ta muốn dùng cả đời ở nơi đó hối lỗi, bây giờ đột nhiên lại tự sát, chắc chắn có nguyên nhân sâu xa.

" Không lẽ...Lý Thất..."

Vương Vong Cơ gọi một tiếng, Lý Thất liền xuất hiện.

" Đều tra tên thị vệ trông coi mật lao"

" Thần tuân lệnh"

Lý Thất vụt đi mất, Vương Vong Cơ trở lại trong phòng. Y tiếp tục suy nghĩ về Vương Cảnh Nghi.

" Lẽ nào Tam đệ lại ra tay độc ác như vậy, đệ ấy sao đột nhiên trở nên thế này, Vương quyền thật sự quan trọng đến như vậy sao. Không được, ta nhất định phải nhanh chóng tìm ra Tiêu Anh..."

Vẫn còn bộ hắc y trên người, Vương Vong Cơ lập tức đến Lam Minh Điện.