Chương 15: Chính là định mệnh...

" Ngươi hạ độc vào rượu..."

Tiêu Anh quay đầu nhìn y, loạng choạng bám vào cửa. Y bước tới cạnh hắn. Không nói thêm lời nào, y nghiêng người đưa tay bế hắn đi về phía giường ngủ. Hắn bây giờ một chút sức lực cũng không có để phản kháng.

" Mau cho ta thuốc giải..."

" Không có..."

" Vương Vong Cơ..."

Nét mặt y lạnh lùng, y cẩn thận đặt hắn xuống giường. Thân thể hắn sớm đã thoát ra những giọt nước lấp lánh. Thêm phần tiếp xúc cùng với Vương Vong Cơ. Hắn đã phải cố gắng kiềm nén hết sức, lắp bắp nói ra từng chữ...

" Vì sao ta và ngươi đều uống rượu nhưng chỉ có ta trúng độc, ngươi..."

" Vì sao Ngươi biết ta không trúng độc?"

Dứt câu, y đã sớm áp sát lên người hắn. Tay y phất nhẹ một cái tấm màng che đã phủ xuống. Bên trong là y và hắn hai thân thể dính lấy nhau.

" Vương Vong Cơ, ngươi muốn làm gì, mau dừng lại..."

Tiêu Anh biết bây giờ hắn chống cự cũng vô ít, Liên Tình độc một khi không có thuốc giải, chỉ có thể đáp ứng cơn du͙© vọиɠ mới giải được độc. Nhưng chút lí trí còn xót lại cuối cùng của hắn không cho hắn nằm im đó mà không phản kháng. Cùng y làm ra loại chuyện không đứng đắn này.

Vương Vong Cơ tham lam hưởng trọn mùi hương trên người hắn. Giờ phút này y ánh mắt y như một con thú hoang bị bỏ đói nhiều năm. Bất chợt tóm được con mồi liền muốn ăn sạch. Y không kiềm nổi nữa, cởi tung y phục trên người hắn từng thứ từng thứ một ném xuống giường.

Môi y đặt lên môi hắn mà hôn ngấu nghiến, hắn chỉ nằm im, không phản kháng cũng không thuận theo, nước mắt hắn tự nhiên cũng chảy ra. Đúng, hắn cũng yêu người này. Nhưng lần đầu tiên của hắn và y lại trãi qua khi trong người cả hai đều trúng Liên Tình độc. Có một chút không cam tâm.

Cũng không phải là hoàn toàn không tự giải độc. Chỉ cần tìm vật gì đó làm mình bị thương, chảy ra một ít máu, độc sẽ tự tiêu biến. Bây giờ hắn mới nhớ ra. Nhưng hắn đã không làm vậy. Để Vương Vong Cơ thỏa mãn có được hắn, xem như hắn đã trả đi món nợ ân tình bấy lâu nay y luôn đối tốt với hắn. Ngày mai sẽ không còn gì vướng bận nữa. Hắn nhắm mắt. Để mặc cho Vương Vong Cơ tự do tung hoành trên người hắn.

....

Vương Vong Cơ nhìn người bên cạnh mình do quá mệt mỏi mà ngủ thϊếp đi. Trong lòng có một chút hối hận. Y vòng tay ôm chặt lấy hắn, để hắn nằm trên cánh tay mình. Tiêu Anh cũng giật mình tỉnh dậy. Nhưng hắn không đẩy y ra.

" Vì sao ngươi lúc nảy không làm tới, vì sao lại tha cho ta..."

" Ta không muốn ép ngươi..."

Y hôn nhẹ lên trán Tiêu Anh, hắn cũng theo phản xạ tự nhiên mà nhắm mắt.

" Ngươi bây giờ không phải đang ép ta sao?"

" Ngươi rõ ràng biết cách giải độc..."

" Ta..."

Tiêu Anh bị y nói đúng tâm tư, gương mặt liền hiện lên nét ngại ngùng. Vương Vong Cơ nâng cằm hắn lên nhìn thẳng vào mắt hắn. Y hỏi.

" Rốt cuộc ngươi xem ta là gì của ngươi?"

" Vương Vong Cơ, Từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau đã là sai trái, gặp nhau đến bây giờ cũng là sai trái, thậm chí hiện tại cùng nhau ở đây cũng là sai trái, ngươi không nhìn ra sao, ngươi và ta vốn dĩ là hai con đường khác nhau, không thể đi cùng một hướng được. Đừng nghĩ đến chuyện ngươi đối với ta là gì, dù ta xem ngươi là gì đi nữa, cũng không còn quan trọng..."

" Ta lại thấy chúng ta chính là định mệnh... ngay từ lần đầu gặp nhau đã là định mệnh"

" Vương Vong Cơ, ngươi thật cố chấp".

Vương Vong Cơ không nói thêm gì, y chỉ im lặng mà ôm chặt lấy hắn.

" Ngươi có nhớ ngày mai ngươi phải thành thân không? Bây giờ còn ở đây ôm ta thế này, ngươi bỏ ra, ta phải quay về..."

" Được, ta tiễn ngươi..."

Tiêu Anh thoáng nghĩ con người này cũng quá nhanh thay đổi rồi. Có được hắn rồi liền không muốn giữ hắn lại nữa. Không biết có phải hắn đã động tâm nhầm người rồi hay không. Cũng may...lần đầu tiên của hắn vẫn được bảo toàn.

Tiêu Anh trở về liền đến trước gương soi ra bộ dạng lúc này của hắn. Quả thật không nhìn ra được. Nhớ lại cảnh tượng khi cùng với Vương Vong Cơ, dù hắn chỉ nằm im bất động nhưng cũng không thể cưỡng lại sự cuốn hút của y, y quả thật rất mạnh mẽ, rất chu toàn. Nhìn những dấu hít đỏ trên cổ, trên ngực mình, hắn tự nhiên cười trong vô thức, tính chiếm hữu của y cũng quá cao rồi. Lại còn đánh dấu chủ quyền trên người hắn. Giả như sau này nếu hắn thật sự cùng với y chung sống bên nhau, có phải mỗi ngày y cũng sẽ đối với hắn như thế.

Mơ mộng một chút, rồi hắn cũng phải quay trở lại với thực tại, vài canh giờ nữa thôi, chiến trường sẽ lại đẫm máu , thương vong sẽ lại xảy ra, y và hắn tự nhiên cũng thành kẻ thù của nhau.

Hắn lăn lộn trên giường rất lâu cũng không thể nào nhắm mắt nổi. Thoáng chốc, trời đã sáng, Tiêu Anh vì mệt mỏi mà thϊếp đi được một chút. Bên ngoài, tiếng bước chân của cung nữ và thái giám chạy loạn xạ, chen chút gấp gáp đi chuẩn bị cho ngày đại hôn, tất cả mọi người ai cũng háo hức.

Tất cả bá quan văn võ trong triều đã có mặt đầy đủ trước đại điện, những bàn tiệc long trọng được bày trí hai bên, y phục hôm nay cũng toàn màu đỏ rực.

Vương Khải Nhân ngồi trên ngôi vị cao nhất cười mãn nguyện. Bên phải là đại hoàng tử, tam hoàng tử, bên trái là Tiêu Anh. Hắn thật sự rất lo lắng, Lương Quốc bây giờ đã thành công chiếm lấy lãnh thổ Vương Triều ở biên giới, có lẽ đang tiến đến cận thành.

" Tân Lang Tân Nương đến..."

Vương Vong Cơ một thân đỏ rực ung dung dẫn tay Tiêu Tinh dung mạo như hoa bước lên từng bậc từng bậc trước đại điện, bá quan văn võ xung quanh ai cũng trầm trồ ngưỡng mộ. Đúng là lương duyên trời định.

Chỉ có Tiêu Anh, dù miệng hắn nở nụ cười nhưng trong lòng không khỏi ấm ức, Vương Vong Cơ tối hôm qua còn ôm hắn trong lòng, bây giờ đã ở đây cùng muội muội hắn kết thành phu thê, dù hắn biết chắc sẽ không thành, trong lòng vẫn không cam tâm một chút. Hắn biết Vương Vong Cơ cũng đang quan sát hắn. Nhưng nét mặt của y phi thường bình tĩnh.

Theo như dự đoán của Tiêu Anh lẽ ra bây giờ Lương Quốc đã dẫn quân đến cửa thành, nhưng mọi chuyện vẫn im ắng như không có gì xảy ra, cũng không thấy người ở biên giới quay về báo tin, lẽ nào đều bị Lương Quốc gϊếŧ chết. Tiêu Tinh đang bái đường cũng lo lắng giống như hắn.

" Nhất Bái Thiên Địa...."

" Nhị Bái Cao Đường..."

Một cơn gió mạnh kéo tới. Người xuất hiện sau cơn gió phát ra tiếng cười tà mị. Là Tiết Dương. Tên trưởng thị vệ nhận thấy tình hình bất ổn liền ra lệnh cho quân lính quay quanh Vương Khải Nhân.

" Người đâu , mau hộ giá..."

Nhưng mục tiêu của Tiết Dương vốn không phải hoàng thượng.