Chương 13: Hoàng Hậu

" Còn một thứ, ta nghĩ ngươi cũng nên kiểm tra kĩ... ?"

Vương Vong Cơ đem mặt mình áp sát mặt Tiêu Anh, môi y rất gần, hắn nhìn rất rõ, nơi này hắn đã từng chạm tới, tim hắn đập loạn lên trong l*иg ngực sau lớp vải đen. Sau đó hắn chợt tỉnh lại đẩy y ra.

" Nhị Hoàng Tử ngươi đừng đùa, ta phải về rồi"

Hắn luống cuống bước xuống giường, liền bị câu nói của Vương Vong Cơ ngăn lại.

" Vân Thâm Điện là nơi ngươi muốn đến thì đến muốn đi thì đi sao?"

Vương Vong Cơ không phải muốn nói Vân Thâm Điện. Mà chính là nói Tim của y. Lúc ở trong hang núi, y dù ngất đi nhưng được truyền hàn khí đã mơ mơ hồ hồ tỉnh dậy, y cảm nhận được hết hai cánh môi mềm mại của hắn ở trên môi mình. Nhưng hắn sau đó lại vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Y một khắc tức giận đem binh quyền để trong áo mình đưa ra trước mặt hắn.

" Ngươi muốn cái này? Có phải không?"

Hắn nhìn thấy binh quyền mắt liền sáng rực, không ngờ tên này lại giấu trong áo. Chả trách hắn tìm mãi không thấy, đúng là y không lừa hắn, binh quyền chính là trong tay y.

Hắn không thể hiện sự hấp tấp ra mặt nhưng cũng bị y nhìn thấu tất cả. Y nhìn hắn đắc ý.

" Trao đổi điều kiện cùng ta, binh quyền sẽ là của ngươi"

Tiêu Anh đang nghĩ Vương Vong Cơ hắn điên rồi. Binh quyền là thứ nắm giữ toàn bộ binh lực Vương Triều, sao hắn có thể nói đổi là đổi, huống hố hắn có thứ gì xứng đáng bằng binh quyền mà đổi cho y. Bất quá thì đó là Tiêu Tinh, nhưng Tiêu Tinh sớm muộn cũng là của y. Y cần gì muốn trao đổi.

Nghĩ vậy nhưng hắn cũng tò mò, muốn biết Y cần đổi thứ gì từ hắn.

" Ngươi...muốn trao đổi thứ gì...?"

Vương Vong Cơ tiến lại gần hắn. Nhìn thẳng mắt hắn rồi hạ giọng.

" Ta muốn ngươi"

Không chờ hắn phản ứng, Vương Vong Cơ đã nhanh chóng đem môi mình chặn môi hắn. Tiêu Anh vùng vẫy muốn thoát ra, nhưng lại bị y dùng tay ở phía sau ghì chặt lại. Cái hôn càng lúc càng sâu. Tiêu Anh càng lúc càng bị hắn áp chế. Đến lúc Tiêu Anh suýt không thở được nữa, y mới buông hắn ra.

Trong lòng Tiêu Anh bây giờ ngập tràn cảm xúc tội lỗi với Tiêu Tinh. Đại ca như hắn lại có thể trước ngày đại hôn không lâu ở đây cùng phu quân tương lai của muội ấy hôn môi. Lại còn là nam nhân giống nhau. Làm sao có thể chấp nhận được.

" Binh quyền...là của ngươi. Cầm lấy đi...".

Vương Vong Cơ đem binh quyền để vào tay hắn.

Vương Vong Cơ xoay người lại không nhìn hắn. Vừa nảy Y sớm đã thấy khuôn mặt nhợt nhạt của hắn. Bây giờ cho dù y đã bước qua giới hạn giữa hai người. Nhưng có vẻ như hắn không cách nào chấp nhận được. Y để hắn rời khỏi Vân Thâm Điện, để hắn mang theo binh quyền.

Sau đêm hôm đó hắn không rời khỏi Đông Hoa Điện, y cũng không đến tìm hắn. Nếu hoàng thượng có triệu hồi cùng lúc cả hai người cũng sẽ vờ như không có chuyện gì xảy ra. Sau đó liền không nhìn mặt nhau mà đi thẳng.

Lý Thất đã điều tra ra không ai khác chính là Lan Phi hạ độc Hoàng Thượng. Vương Vong Cơ đã đem chuyện cùng với chuyện ở trường săn Vương Uyển lần trước bẩm báo với hoàng thượng . Ả ta sau đó bị giam vào lãnh cung. Bên người không khỏi mang theo uất hận. Ba ngày sau ả ta đã treo cổ tự tử, lựa chọn cái chết giải thoát cho mình.

Tam Hoàng Tử Vương Cảnh Nghi nghe tin ả chết y đã đau đớn, giam mình trong phòng mấy ngày liền không ăn không uống. Chỉ biết bầu bạn cùng nữ nhi hồng. Y căm phẫn bản thân. Đường đường là Tam Hoàng Tử Vương Triều, ngay cả nữ nhân mình yêu thương mà y cũng không bảo vệ được. Y đau khổ trút từng ngụm rượu. Nước mắt cũng không ngăn được mà rơi xuống.

" Lan Nhi, kiếp này Cảnh Nghi nợ nàng, kiếp sau nguyện làm trâu ngựa chuộc tội với nàng..."

Đông Hoa Điện.

Tiêu Anh ngồi trong phòng chăm chú nhìn binh quyền trong tay. Ngày đại hôn sắp đến. Hắn cũng đã có binh quyền. Ngày Lương Quốc đánh tới Vương Triều không còn xa xôi nữa.

Nhưng một người thông minh như hắn trong lòng hắn không khỏi vướng mắc, vì nguyên nhân gì mà Vương Vong Cơ lại dễ dàng đem binh quyền cho hắn.

Tiêu Anh ở lâu trong phòng thấy ngột ngạt nên muốn ra ngoài thay đổi không khí, ở Hoa Viên, hắn vô tình gặp Đại Hoàng Tử Vương Hi Thần.

" Đại Hoàng Tử Tiêu Anh cũng có tâm trạng thưởng hoa, thật trùng hợp."

Vương Hi Thần nhìn hắn cười niềm nở.

" Ta ở Đông Hoa Điện buồn chán, muốn đi một vòng đổi không khí. À. Đại Hoàng Tử có thể gọi ta là Tiêu Anh, dù sao cũng sắp thành người một nhà"

Hắn chính là cảm thấy rất ngưỡng mộ Vương Hi Thần, một vị Hoàng Tử thanh cao chính trực.

" Được. Vậy ta không khách sáo nữa. Đệ cũng có thể gọi ta là Huynh trưởng. Xét về tuổi chắc đệ cũng ngang ngửa với Vong Cơ"

" Hi Thần huynh, gọi Huynh trưởng không hay lắm, ta vẫn nên gọi là Hi Thần huynh"

" Được. Tùy ý đệ. Tính cách của đệ, trái hẳn với Vong Cơ. Nhị đệ của ta thật sự rất khó tiếp xúc, không nói nhiều lời với người khác."

Tiêu Anh cũng có một chút tò mò về Vương Vong Cơ.

" Ta nghĩ, hẳn phải có nguyên nhân nào đó..."

" Tiêu Anh đệ đoán không sai, Vong Cơ trở nên như vậy sau khi mẫu thân chính là hoàng hậu Vương Triều qua đời."

Tiêu Anh chăm chú nghe Vương Hi Thần kể về Vương Vong Cơ lúc nhỏ, về nguyên nhân mà y sợ bóng tối, và cái chết của Sở Thiên Kiều. Chính là mẫu thân của hai người họ.

" Năm đó phụ hoàng nghi nghờ mẫu thân có tư tình bên ngoài, liền bắt giam người trong lãnh cung, mẫu thân trước đó lo sợ phụ hoàng sẽ hận mà làm hại đến Vong Cơ, người đã mang đệ ấy giấu vào phòng bí mật. Giao cho một cung nữ bên ngoài canh giữ, đến khi mọi chuyện ổn thỏa sẽ mang đệ ấy ra ngoài.

Phụ hoàng sau đó mới biết được là người hiểu lầm mẫu thân. Liền tìm đến người tạ tội, nhưng không kịp nữa, mẫu thân vì muốn khẳng định rằng mình trong sạch, đã dùng cái chết chứng minh, phụ hoàng sau đó liền tìm ra Vong Cơ đem về. Đệ ấy đã ngất đi, sau khi tỉnh lại biết tin mẫu thân không còn nữa. Vong cơ lúc đó không rơi một giọt nước mắt. Nhưng đứa trẻ vô âu vô lo lúc trước bỗng dưng trở nên lãnh đạm với tất cả."

" Vậy còn Hi Thần huynh, lúc đó huynh ở đâu, vì sao không cứu Vong Cơ..."

" Ta lúc đó cùng Hoàng Tổ Mẫu trên đỉnh Thiên Lăng ăn chay niệm phật, khi ta quay về mọi chuyện cũng đã xảy ra, đến bây giờ lòng ta vẫn day dứt, ta tự thấy mình nợ đệ ấy rất nhiều."

" Hi Thần huynh, ta nghĩ Vong Cơ cũng không hận huynh, hơn nữa đối với Hoàng thượng người gián tiếp gây ra cái chết của hoàng hậu hắn cũng không hận..."

" Đó cũng là điều làm phụ hoàng trăn trở bao nhiêu năm nay, người đã hết lòng bù đắp cho Vong cơ từ đó, nhưng vẫn luôn cảm thấy là không đủ..."

" Không ngờ, hắn đã phải trãi qua một đoạn đau khổ như vậy..."

" Đúng rồi Tiêu Anh đệ, mẫu thân của hai chúng ta, cũng là người Lương Quốc...."

" Người Lương Quốc? Liên hôn? Vì sao ta chưa bao giờ nghe phụ vương nhắc tới..."

Tiêu Anh chợt nhận ra có điều gì đó không thỏa đáng ẩn giấu trong đoạn tình cảm bi thương này...