Chương 5.1: Đêm tối

Dù trong lòng tức giận cùng mệt mỏi không thôi, Chu thị vẫn lên tiếng, bà ta biết không thể giấu nữa rồi.

"Chuyện này phải kể đến khi ngươi vừa được đưa tới đây. Ngày đó, một nô tỳ trong đoàn người đã bí mật tìm đến phu thê ta nói bọn ta nhất định phải khiến ngươi sống không được tốt, nếu có thể ngộ thương mà chết là tốt nhất nhưng sau cùng chúng ta vẫn là không đành lòng....."

Đúng vậy, bà ta rất rõ bản thân mình nhiều khi rất hẹp hòi, lại hay tính toán nhưng bảo bà ta vì tiền mà gϊếŧ một đứa nhỏ vô tội, bà ta quyết không thể nghe theo.

"Haizzz, người đó nói đây là ý của chủ tử Quân gia, nếu không làm theo, khiến một nhà ta biến mất không chút giấu vết thật rất dễ dàng."

Nói đến đây Chu thị nặn ra mấy giọt nước mắt ươn ướt, bọn họ tuy có chút chán ghét Quân Thư Tịnh nhưng lại không có gan gϊếŧ người, sau ở lâu với nàng như vậy, trong lòng từ lâu đã nảy sinh chút thương xót. Lại tiếp: "Chúng ta quả thực không còn cách nào khác, có trách ngươi liền trở lại Quân gia tìm mấy vị chủ tử kia đi."

Nói xong lại làm ra vẻ đau lòng, sắc mặt vô cùng khó coi, nhìn qua mọi người sẽ liền cho rằng không bao lâu nữa bà ta nhất định ngất đi.

Quân Thư Tịnh biết bọn họ cũng chỉ là một quân cờ, chủ tử Quân trong miệng bọn họ không lẽ là một trong mấy vị di nương của nàng. Quân Thành tướng quân tuy sủng thê có tiếng, nhưng cũng không tránh khỏi bản tánh nam nhân ham mê nữ sắc, mẫu thân nàng tuy rất đau lòng nhưng vẫn luôn nhẫn nhịn cho qua, lại thêm Quân lão thái thái tính tình cổ hủ lạm quyền như vậy, Quân gia thật sự là con đàn cháu đống. Từ ngày nàng chưa được đưa tới trấn này, trong Phủ đã có tổng cộng sáu vị di nương cùng mấy vị thông phòng, huynh đệ tỷ muội cũng không ít. Lại nói, Quân gia đích tử đích nữ thế nhưng chỉ có nàng cùng Đại tỷ nàng Quân Mộng Phàn, tam ca Quân Thủ Hòa, cũng không biết ca ca tỷ bọn họ những năm này sống thế nào, tại sao lại chưa từng đến thăm nàng?

"Lưu thúc, Lưu thẩm đa tạ đã nói cho ta biết. Vậy ta xin quay về trước, chuyện này chúng ta liền coi như chưa từng có đi, chuyện ta hứa với hai người nhất định làm được. Chỉ là ân oán của chúng ta cũng coi như từ đây không còn đi, hai người nghỉ ngơi thật tốt. Còn nữa...ta thật lòng mong muốn được nhìn ngắm hài tử này của hai người trước khi lên đường."

Quân Thư Tịnh quay bước rời đi, mặc kệ phu phụ Lưu gia vẫn đứng ngây ngốc chưa hồi thần phía sau. Nàng nghĩ một chút, quyết định không trực tiếp về phòng, mà đi tìm vị công tử kia muốn nói lời cảm tạ cũng tiện thể nhìn ngắm cảnh vật nơi đây lần cuối. Năm ngày còn lại này, Lưu gia đã cho phép nàng không cần làm việc nữa, nàng hiện tại muốn đi xem nhiều một chút, sợ là sau này đã không còn những ngày tháng thảnh thơi ngắm cảnh nữa rồi.

Quân Thư Tịnh cùng Lưu Thải Hoàn nghe ngóng khắp nơi, mới biết vị bạch y công tử kia tên Quách Dụ, vốn không phải người ở đây. Hắn là đang trên đường tiến kinh tham gia khoa cử, đi qua nơi này mắt thấy phong cảnh hữu tình nên muốn du ngoạn một chút, trùng hợp cứu sống nàng, sau hôm đó một ngày đã tiếp tục lên đường rồi. Quân Thư Tịnh biết được có chút xấu hổ, người ta chính là ân nhân cứu mạng nàng lại không mong báo đáp, nàng lại một mực không chịu tỉnh lại đến mặt người kia tròn méo thế nào còn chưa kịp nhìn qua, chỉ là, nghe nói hắn thật sự rất tuấn lãng. Nàng tuy là nữ nhân nhưng luôn ân oán phân minh, lần này hồi kinh nếu còn có duyên gặp lại nhất định sẽ cảm tạ thật tốt.

........

Bốn ngày nữa trôi qua, ngày mai chính là ngay đoàn hộ tống tới đón nàng hồi phủ. Trong mấy ngày nay, Quân Thư Tịnh chủ yếu dành thời gian ở bên Hải Quảng Thiên và Lưu Thải Hoàn, đi nhìn ngắm cảnh sắc, nói chuyện thật nhiều với mọi người của Xuân Hồ trấn. Nàng cũng không quên rèn luyện y thuật, người kia dùng độc hại mẫu thân nàng, nàng càng là phải dùng loại độc thống khổ hơn gấp bội nha.

Lưu gia hiện tại tràn ngập niềm vui, cũng không có mấy người để ý chuyện nàng rời đi. Lưu phu nhân hai hôm trước đã sinh hạ một hài tử, đặt tên Lưu Khỏa Thần. Quân Thư Tịnh rất thích đệ đệ này, thường đến ngắm nhìn mà đứa bé này thấy nàng cũng đều tỏ vẻ rất thích thú. Ngày trước, tuy không biết mẫu thân mang thai là nam hay nữ hài tử, chỉ vì Quân Thư Tịnh nàng muốn có một đệ đệ trắng trẻo mập mạp chơi cùng, trên dưới Quân gia vì sủng nịnh nàng mà cũng xem cái thai này thành tiểu thiếu gia. Nếu đệ đệ nàng có thể ra đời bình an, nhất định cũng sẽ là một cục bột trắng đáng yêu như đứa trẻ Lưu gia này!

Ban đêm. Lưu gia.

"Thư Tịnh, đêm nay ta cùng tỷ ngủ chỗ này, thế nào?" Lưu Thải Hoàn nói, nàng thật sự không muốn để Quân Thư Tịnh đi nhưng nàng ấy cũng đã thẳng thắn nói với nàng, lần này trở về là vì báo thù cho mẫu thân, nàng há có thể ngăn cản? Chỉ có thể cố nén đau buồn trong lòng.

"Được, vậy chúng ta cùng nhau ngủ đi. Hoàn Hoàn cũng đừng quá đau lòng, sư phụ không phải nói đợi qua một thời gian người giải quyết xong việc riêng cũng sẽ hồi kinh sao. Khi ấy, sư phụ nhất định sẽ mang theo ngươi theo rèn luyện, vậy tỷ muội chúng ta liền có thể tương phùng rồi."

Mắt nhìn Lưu Thải Hoàn lưu luyến như vậy, Quân Thư Tịnh cũng thật không đành lòng, nếu không phải trên mình có thù nhà, nhất định nàng sẽ cùng Thải Hoàn ở nơi này cứ vậy ngây ngốc mà trải qua một đời.