Chương 19: Thẻ thông lầu

Quân Thành vừa lên đến xe ngựa liền thấy nữ nhi cũng theo sau. Quân Thư Tịnh thay một bộ y phục màu trắng ngà, bằng lụa, tóc vấn đơn giản.

“Sao con lại theo lên đây. Mau trở lại phủ, đây không phải chuyện nữ nhân như con có thể quản!”

“Phụ thân! Người yên tâm, con đã kêu Uyển Nhi qua báo tin bên lão thái thái. Còn nữa, thanh danh của con không phải đã mất sạch rồi sao, còn làm ra vẻ tiểu thư quý tộc làm gì?”

Thấy Quân Thành vẫn do dự, Quân Thư Tịnh bày ra dáng vẻ yếu đuối nhất, mắt ngân ngấn lệ.

“Tam ca huynh ấy là ca ca cùng một mẹ duy nhất của con, nếu người không cho con đi, nếu...nếu huynh ấy xảy ra mệnh hệ gì...hức hức”

“Con...ayya...được rồi, ta để con cùng đi, đừng khóc nữa!” Quân Thành miễn cưỡng.

............

Xe ngựa Quân gia rất nhanh đã dừng trước cửa Thanh Túy lâu. Quân Thư Tịnh bước vào phòng lớn, nhìn xung quanh một chút, mọi chuyện quả không khác dự liệu của nàng là bao. Nơi này đã tập trung rất đông người, không chỉ phú hào và quan lại quyền quý, còn có cả những người dân bình thường cũng sẵn sàng bỏ ra một số bạc lớn để hóng chuyện. Mấy người này vây kín chân cầu thang dẫn lên tầng hai, người có thể lên đều đã lên, bọn họ chỉ có thể đến gần chút gắng sức hóng.

“Các người xem! Đám người kia đông như vậy, khí thế cũng không nhỏ, không lẽ là người phủ Trấn quốc?”

“Theo ta thấy thì nhất định là vậy rồi! Tên Quân gia phá gia chi tử đó không hổ là đích tử duy nhất, gây ra chuyện lớn như vậy còn có gia tộc chống lưng cho! Lần này, cả hai bên đều là đại nhân vật số một kinh thành nha!”

“Ngươi nói đúng lắm, nhất định đấu đến gà bay chó sủa mới thôi. Ta rất cao hứng ở đây hóng chuyện.”

Bọn người này thoải mái nói lớn, người trong phòng đều nghe rất rõ, ai ai cũng cảm khái không thôi. Chỉ có Quân gia vẫn không để tâm nhiều đến bọn họ, trực tiếp đi xuyên qua đám đông để lên lầu hai. Vừa đi được mấy bậc cầu thang lại bị cản.

“Các vị xin dừng bước, nơi này chỉ có khách quen mang theo thẻ bài của lâu chủ mới có thể lên. Thứ lỗi cho tại hạ mạo phạm.”

“Ngươi có biết chúng ta là ai không? Đến người của phủ Trấn quốc tướng quân mà cũng dám cản, không muốn sống nữa?” Tiểu Chư lên tiếng.

“Vị huynh đài này chớ nóng giận, đây là quy định của lâu chủ, cho dù là vị ở trong hoàng cung kia đến cũng không thể làm trái quy tắc.” Giang Minh nhẫn nại trả lời, tuy nói lời khách khí nhưng nếu đám người trước mặt còn không biết điều, hắn chỉ đành dùng biện pháp mạnh.

“Ngông cuồng như vậy!” Quân Thành tức giận.

“Tiên sinh, ở đây ta có, bọn ta có thể đi lên rồi chứ?” Quân Thư Tịnh lấy ra một thẻ bài nhỏ, đưa ra phía trước để tất cả cùng nhìn rõ.

Thấy một màn này ai cũng ngẩn ra. Tứ tiểu thư vừa mới trở lại kinh đô chưa lâu, cũng không có ai từng nhìn thấy nàng ra khỏi phủ, vậy thẻ bài này đến từ đâu? Quân Thư Tịnh đoán được suy nghĩ trong lòng mọi người nhưng nàng chỉ giả bộ làm ngơ cho qua chuyện, bày ra dáng vẻ vô tội nhất. Nàng đâu thể nói rằng thẻ bài này là từ khi qua đêm với nam nhân, được hắn đưa về đây, nàng đi một vòng trong phòng thì nhặt được.

Giang Minh nhìn ngắm thẻ bài màu đen trước mắt, cái này được làm bằng vàng đen, trên khắc ba chữ Thanh Túy lâu. Nhìn qua không khác thẻ bài thông lầu là bao, nhưng chưởng chấp sự là hắn sao lại không nhìn ra, cái thẻ bài đen này vốn là vật mang bên người của lâu chủ, bên cạnh còn gắn một ngọc bội nhỏ. Vậy tại sao hiện giờ lại ở trên người nữ tử lạ mặt? Làm rơi mất? Nghĩ lại, hắn thấy không có khả năng, lâu chủ tính tình cẩn trọng, thân thủ còn xếp vào loại cực đỉnh, thứ quan trọng như thẻ bài lâu chủ há lại có thể làm rơi mất? Giang Minh có nghĩ thế nào cũng không ra, hắn đã sống hơn ba năm trên đời, rất ít khi có chuyện khiến hắn phải bận lòng như vậy. Đợi đến khi gặp được lâu chủ, hắn nhất định phải hỏi rõ, nếu không, đêm đến không thể ngủ ngon. Kẻ hay tò mò cũng có nỗi khổ của kẻ hay tò mò!

Quân Thư Tịnh thấy Giang chấp sự thất thần, lên tiếng hỏi: “Không đúng sao? Tiên sinh?”

Giang Minh còn chưa kịp trả lời, lại nghe giọng Tiểu Chư mạnh mẽ nói: “Mặc kệ có đúng hay không, chúng ta lên, không phải đã đưa ra thẻ bài rồi sao.” Nói rồi nhân lúc đám người của Thanh Túy lâu chưa kịp phản ứng, liền trực tiếp xông lên. Còn ở phía dưới vẫn còn xì xào tiếng bàn tán không ngớt của dân chúng. Hiện tại bọn họ không chỉ thắc mắc diễn biến bên trên, còn rất tò mò bạch y nữ tử.

“Nàng ta là ai? Lớn lên xinh đẹp như vậy!”

“Mỹ nhân này rất quen mắt...ta nhớ ra rồi, chính là nữ nhân khiến Phương Tiện đoạn tụ đó, ha ha. Sau đó Phương gia tìm nàng rất lâu nhưng cũng không tìm được, lần này đúng là oan gia ngõ hẹp!”

“Còn có chuyện này sao? Ta cũng có nghe nói qua, chỉ biết nàng là một tuyệt thế đại mỹ nhân, nhưng sao lại đi cùng Quân gia? Tiểu thư Quân gia tuy người nào người nấy rất xinh đẹp, nhưng cũng không có động lòng như vậy nha!”

"Sau ngày hôm nay, nhất định có rất nhiều chuyện để nói đây! Cũng không biết kinh thành trải qua đợt này, cục diện sẽ thay đổi thế nào!"

Các đại gia tộc trong kinh thành vốn tranh chấp không ngừng, chia bè kết phái, tạo thành thế kìm hãm lẫn nhau. Vì vậy, hiện tại người người nhà nhà đều hướng sự chú ý đến Thanh Tuý lâu, trông chờ nhìn xem thế cục sẽ ra sao, việc này có ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống của hầu hết bọn họ sau này.