Chương 16: Phế vật sao chổi

Quế Nguyệt biết mình nói lỡ lời trong lòng vô cùng nôn nóng: "Tứ tiểu thư nghĩ nhiều rồi, sao lại có chuyện như vậy được. Nếu ai ở đây dám không an phận, giữ lấy mồm miệng, ta nhất định không tha cho kẻ đó! Ý của di nương chính là như vậy." Nói rồi lại nhìn sang đám nha hoàn, gia đình, căn dặn một hồi mới thôi.

"Quế di đã nói vậy, liền là vậy đi, người vì ta suy nghĩ như vậy trong lòng ta vô cùng cảm kích. Theo ta thấy, cứ để bọn họ trở về chép năm mươi lần gia quy, phạt vả miệng hai mươi cái, cắt giảm tiền công tháng này. Di nương cảm thất thế nào?"

"Ngươi! Ngươi!" Quế Nguyệt tức giận không nói nên lời, tiểu tiện nhân này thế mà dám giễu cợt bà ta công khai. Nhìn đám gia nhân bên cạnh lấy tay che miệng, bụm miệng cười lòng Quế Nguyệt càng nóng giận, đưa mắt liếc Quân Thư Tịnh. Nhưng lão gia trắng trợn thiên vị nữ nhi này, bà ta không thể manh động, không khéo còn bị trách phạt nặng hơn nữa chỉ có thể cố nhịn xuống. "Tứ tiểu thư nói rất đúng, cứ làm như vậy đi! Các ngươi còn không mau đi lĩnh phạt." Quân Thư Tịnh bà ta hiện tại không thể động đến, nhưng đám nô bộc dám cười nhạo chủ tử này, một lát nữa phải dày vò thật nhiều, để xem sau này còn có người nào dám bất kính. Quế Nguyệt vốn là người tâm địa hẹp hòi, kết cục của kẻ dám khinh bạc bà ta chắc chắn không dễ coi.

Nghe vậy Quân Thành trong lòng cũng buông lỏng, nói: "Không có chuyện gì là tốt! Không có chuyện gì là tốt rồi! Vậy chúng ta bây giờ cùng đi dùng thiện sáng được không, Tịnh Nhi?" Quân Thành hắn vừa rồi thực sự rất lo lắng, hiện tại cũng thật tâm muốn được gần gũi cùng nữ nhi đã lâu không gặp này. Hắn lo lắng cùng mong đợi nhìn Quân Thư Tịnh. Thấy ánh mắt của phụ thân mình, nàng cũng liền đồng ý, nhưng chưa vội đi mà đứng đó nhìn vẻ mặt vặn vẹo của Quế di nương một chút.

Quế Nguyệt vô cùng bực tức trong lòng, lần này vậy mà lại không bắt được thóp của Quân Thư Tịnh còn để nàng có cơ hội phản đòn, trộm gà không được còn mất nắm thóc. Nàng ta chỉ là đứa nữ nhi bị vứt bỏ ở quê vậy mà lớn lên dung mạo động lòng người như vậy, cục tức này làm sao nuốt trôi được. Bà ta nhất định phải tìm cơ hội khác gỡ cái dáng vẻ tiểu thư đài các không nhiễm bụi trần kia xuống. Chưa kể vừa hồi phủ đã khiến bà ta bị trách phạt, mất hết mặt mũi. Cả ngày bị đám di nương lần lượt tới khıêυ khí©h, lão gia xa cách, người vốn được yêu thích như Quế Nguyệt sao có thể chịu được. "Lại nói, tứ tiểu thư cũng thật biết cách làm người ta đứng ngồi không yên, đi đâu cũng nên báo với hạ nhân một tiếng không phải sao? Chỉ là, cũng không trách ngươi, ở nơi quê mùa đó không hiểu quy củ của phủ tướng quân cũng là lẽ thường tình, sau này di nương sẽ hảo hảo bồi dưỡng ngươi, tránh cho ngươi sau này làm ra chuyện gì khiến Quân gia ta mất mặt, không thể ngẩng cao đầu!" Nàng ta vừa cười vừa nói, tuy không thể nắm được thóp nhưng hạ nhục Quân Thư Tịnh một chút cũng rất tốt.

Quân Thư Tịnh cười, mang theo ý chế giễu như có như không, vừa đi được mấy bước liền dừng lại, đáp: "Chuyện này không phiền Quế di nương bận tâm, danh tiếng của ta...." Quân Thư Tịnh ý cười càng sâu "...chỉ sợ đã sớm không còn rồi."

"Tịnh Nhi, con nói vậy là thế nào?" Quân Thành nghi hoặc lên tiếng, nữ nhi của ông ta mới hồi kinh được một ngày, thanh danh đã hủy lại là chuyện kì lạ gì?

“Phụ thân, chuyện này con cũng đang rất nghi hoặc. Nữ nhi mới trở lại kinh thành chưa lâu, vậy mà khắp kinh thành đã truyền đi không ít lời, bọn họ nói… Thanh danh nữ nhi có thể không cần, chỉ có điều làm ảnh hưởng đến danh tiếng của Tướng quân phủ, nữ nhi vô cùng hổ thẹn. Không dám đối diện với mọi người!” Quân Thư Tịnh ngập ngừng lên tiếng, khóe mắt có chút ướt.

Thấy bộ dạng này của nhi nữ, lại thêm nàng cứ muốn nói rồi thôi, Quân Thành trong lòng vô cùng nôn nóng. Ông đánh trận nhiều năm như vậy, còn sợ mấy cái miệng lưỡi thiên hạ đó sao. Tịnh Nhi của ông yếu đuối là thế lại phải chịu ủy khuất, làm phụ thân như ông vô cùng đau lòng, nếu năm đó ông cương quyết hơn, mang theo nữ nhi cùng đến biên cương có lẽ đối với phụ tử hai người lại là chuyện tốt. Nghĩ đến đây liền không khỏi thở dài, nói: “Con gái ngoan, có gì cứ từ từ nói với phụ thân, đừng sợ. Cho dù thế nào cũng có ta ở đây chống đỡ cho con”

Nghe vậy, Quân Thư Tịnh đưa tay lau chút nước mắt còn đọng lại, thấp giọng: “Uyển Nhi ra ngoài đi mua giúp con chút đồ, nghe bọn người trên phố nói…nói nữ nhi là cái đồ quê mùa nhất định khiến Quân gia mất hết mặt mũi, là kẻ vừa xấu xí vừa không có tài đức vừa hồi phủ đã bất kính trưởng bối, thứ sao chổi xui xẻo khắc chết mẹ ruột nên mới bị cả gia tộc bỏ rơi. Hơn nữa, khắp nơi đều đã đồn đại rằng lần này nữ nhi có thể được đón trở về phủ tướng quân, chỉ vì thay ngũ muội gả cho Mặc Vương.” “Hức hức” Nước mắt nàng đã chảy dài từ lâu, nói đến đây lại khóc nghẹn lên. “Phụ thân, người nói xem…phế vật như vậy, nữ nhi làm thế nào còn có thể ra ngoài gặp người khác đây? Còn chuyện gả cho Mặc Vương kia, là thật sao? Ai không biết hắn là tên đại ma đầu hống hách làm càn, người thật sự sẽ đem nữ nhi đưa qua cho hắn? hu hu”

Quân Thành nhìn nữ nhi của mình như vậy, nhất thời không biết nói gì, chuyện đồn đại vô lý như thế, ông nhất định phải điều tra thật rõ ràng, chỉ có điều, hôn sự kia....