Chương 13: Cưỡng đoạt (H)

“Thế nào? Đây vẫn chưa coi là cầm thú đâu!” Miệng vẫn cắn từng miếng lớn trên ngực nàng, một tay mân mê đôi mông căng, một tay trượt xuống luồn vào giữa hạ thân. "Cái này của nàng cũng rất mập mạp, sờ rất thích tay." Quân Thư Tịnh lập tức vùng vẫy: “Dừng lại! Không được! Dừng lại!” Hàn Mặc Vũ nghe vậy lại cười gian tà, nói: “Kêu ta không được dừng lại? Ha ha, không nghĩ tới nàng lại hưởng thụ ta đến vậy.” Lập tức lại công kích đến môi mềm của nàng, tay kia vẫn không ngừng tung hoành, trượt vào phía trong vực thẳm khẽ vuốt lên thùy hoa. Cơ thể Quân Thư Tịnh không tự chủ khẽ run lên, miệng bị hắn giữ lấy chỉ có thể phát ra tiếng ư ư thật nhỏ.

Những phản ứng này đều bị Hàn Mặc Vụ thu vào mắt, liền càng điên cuồng cố gắng mở rộng cánh hoa ra, vừa ấn vừa ray lên nhụy hoa. Nhìn nàng vừa khó chịu vừa hưởng thụ, hắn triệt để bị kí©h thí©ɧ, thằng nhỏ đã dựng đứng lên chuẩn bị xuất thủ. Có điều, nước trong hồ cao như vậy…hắn thầm nghĩ sau đó dứt khoát bế nàng lên đi ra khỏi ôn tuyền. Tiến đến bên chỗ vừa nãy cởi y phục trước khi ngâm mình, lấy y phục đó trải ra nền cỏ, cẩn thận đặt nàng xuống, khéo léo cố gắng để đầu nàng không bị va chạm.

Quân Thư Tịnh thoáng ngẩn ra, vừa rồi điên cuồng như vậy, hắn còn có một mặt ôn nhu này? Mặc kệ thế nào, nàng nhất định không thể cứ thế bị hắn chiếm đoạt. Lập tức dơ cao chân, một cước hướng mặt Hàn Mặc Vũ lao tới nhưng bị hắn rất nhanh tóm được, trực tiếp kéo qua để lên vai, tư thế vô cùng kí©h thí©ɧ.

“Nàng thích chơi như này sao? Vậy theo ý nàng!” Hàn Mặc Vũ nói. Không cho Quân Thư Tịnh có cơ hội phản bác, tiểu đệ đệ của hắn hung hăng xâm phạm huyệt động, dâʍ ŧᏂủy̠ lập tức ồ ạt chảy ra. Hắn đưa nàng ra khỏi hồ nước, chính là vì cái này đi.

Hàn Mặc Vũ khí thể chịu đựng thêm nữa, hung hăng xâm nhập vào huyệt động mặc kệ nàng rẫy rụa phản kháng. Cái kia của nàng ôm chặt lấy cậu nhỏ của hắn, lại chặt như vậy? Nếu không phải bị hảo hảo kí©h thí©ɧ trước đó, chắc chắn không dễ tiến vào như hiện tại. Lí nào? Mắt thấy vẻ mặt đau đớn của Quân Thư Tịnh, trong lòng Hàn Mặc Vũ vô cùng nghi hoặc, sau liền thấy một ít máu đỏ tươi xuất ra cùng với dâʍ ŧᏂủy̠. Đây…nàng thật sự là xử nữ? Ban đầu không phải là nàng đến câu dẫn hắn sao, còn nói muốn giúp hắn giải độc tình? Không lẽ nàng ta thật sự biết y thuật?

Mặc kệ thế nào, chuyện đã đến nước này, nếu thực sự là hiểu lầm, vậy hắn cũng không chối bỏ trách nhiệm, cưới nàng làm trắc phi cho nàng hưởng thụ vinh hoa phú quý cả đời không hết. Như vậy cũng không uỷ khuất nàng. Nghĩ vậy, động tác càng quyết liệt. Sau một hồi dây dưa, đem sinh tinh của mình lưu lại trên người nàng, lúc này mới mệt mỏi nằm xuống, ôm nữ tử dưới thân vào trong lòng.

Quân Thư Tịnh vừa rồi đầu óc mê man không còn nghĩ được gì, chỉ cảm thấy vừa đau đớn vừa thống khoái. Nàng được nam tử kia ôm lấy, ngước mắt nhìn bộ ngực săn chắc của hắn, nói, mang theo mấy phần tức giận: “Còn không mau cởi trói, vẫn muốn hành hạ ta đến chết mới thôi sao?”

Hàn Mặc Vũ lập tức có phản ứng, hắn vừa mới trút được ngọn lửa bỏng, mệt mỏi nhắm mắt, nhất thời quên mất hai tay nàng vẫn bị trói chặt liền vươn tay nhẹ nhàng gỡ dây vải kia ra. Mắt lướt qua thân thể nàng, làn da trắng nõn đã xuất hiện vô số vết đỏ đỏ, tím tím, môi cùng nhũ hoa sưng mọng lên, nội y trên người vừa ướt vừa rách, tóc có chút rối. Hắn nhìn một màn này cũng cả kinh, vừa rồi đúng là có chút mất không chế nhưng không ngờ lại điên cuồng đến mức này!

Quân Thư Tịnh thấy ánh mắt nam tử xẹt qua, theo bản năng nhìn lại cơ thể bản thân, thực sự là thảm vô cùng. Y phục không trực tiếp bị cởi ra mà bị xé từng mảnh, chỗ kín chỗ hở, cơ thể vẫn cực kì đau nhức. Nhất thời xấu hổ cùng máu nóng nổi lên, chuẩn bị mở miệng hung hăng chửi rủa cho xả giận, lại liền bị đánh một phát vào huyệt đạo sau gáy, ngất đi.

“Chỉ có làm như vậy nàng mới ngoan ngoan một chút, tiểu thịt mềm, sau này ta nhất định bồi thường cho nàng.” Hàn Mặc Vũ nhìn tiểu cô nương như hoa như ngọc trong lòng, lại nhìn vết máu đỏ vẫn còn dính trên y phục kia, trong lòng nổi lên áy náy. Đường đường Lục hoàng tử Hàn Mặc Vũ hắn lại đi cưỡng ép dân nữ, còn dày vò người ta ra nông nỗi này?

……….

Đến khi Quân Thư Tịnh tỉnh lại đã là gần trưa ngày hôm sau. Nàng mở mắt nhìn quanh, hiện tại nàng được đặt trên giường lớn với chăn đệm vô cùng êm, giúp cơ thể nàng thoái mái đi không ít. Căn phòng được bày trí xa hoa nhưng rất tinh tế, nhất định là một căn phòng loại thượng hạng. Thân thể nàng cũng đã được tắm rửa qua, thay một bộ y phục mới, sắc mặt đã tốt hơn không ít, không còn là dáng vẻ nhếch nhác đó.

“Đây là nơi nào?” Quân Thư Tịnh lẩm bẩm, nghi hoặc. Nàng nhớ lại, đêm hôm qua ở trúc lâm…Lửa hận trong lòng lại bùng lên, nàng vậy mà bị người ta cưỡng đoạt!

Sau một hồi tức giận không thôi, lại nghĩ: “Sở Hoàng quốc đối với chuyện nam nữ yêu đương, lập thất vốn rất cổ hủ, nhưng Quân Thư Tịnh ta lại không phải loại người này. Tuy không muốn thất thân, nhưng chuyện này cũng đã xảy ra rồi. Hơn nữa…” Hơn nữa nam nhân cầm thú kia cũng rất tuấn mỹ, nàng cũng rất hưởng thụ. Chuyện này, nàng sẽ không quá bận lòng, nhưng nếu để nàng lại gặp phải tên nam tử đó, dù vì lí do gì nàng cũng bằng mọi cách khiến hắn trả giá. Quân Thư Tịnh nghĩ thông, trong lòng đã bớt khó chịu, lại thêm mấy phần cương quyết.