Chương 11: Trúc lâm

Quân Thư Tịnh ra khỏi tửu lâu liền hướng Quân phủ quay về, chẳng bao lâu sau lại phát hiện người trên phố tìm nàng khắp nơi thậm chí còn xông vào các tiệm quán, nhà dân. Phương gia này có Thừa tướng đại nhân phía sau thế lực đúng là không nhỏ, nàng lại hại đích thiếu gia nhà bọn họ mất khả năng làm nam tử, tất nhiên sẽ bị đuổi gϊếŧ. Lúc đi khỏi Thanh Túy Lâu một đoạn, Quân Thư Tịnh còn nghe rất rõ tiếng của Phương Tiện, muốn nàng phải trả giá thật nhiều…Mắt thấy đường đã bị chặn, Quân Thư Tịnh xoay người đi theo hướng ngược lại, hướng rừng trúc phía ngoại ô kinh thành, nơi này khi hồi kinh nàng đã đi qua, nhớ rõ ở đó có một sơn động rất thích hợp ẩn trốn, đợi sang ngày mai lại tìm đường về phủ, tin tưởng Uyển Nhi thông minh như vậy nhất định giúp nàng che giấu tốt người nhà.

Rừng trúc này diện tích khá lớn, xung quanh chỉ toàn cây trúc cao lớn, sắc trời hiện tại đã nhá nhem tối khiến người ta khó nhìn rõ đường. Quân Thư Tịnh chỉ có thể đảo cước đi nhanh hơn, nàng tuy rất thông minh nhưng riêng đối với đường đi, chính là thể loại mù đường, để đi được đến Thảo quầy và Thanh Túy lâu đã phải hỏi qua rất nhiều người, ở nơi này biết kiếm ai hỏi đường đây. Sao nàng có thể quên mất điều này cứ thể tiến vào rừng như vậy, hiện tại đã không còn biết lối ra nữa rồi chỉ có thể cắn răng đi tiếp. Đi thẳng thêm một đoạn, nàng nghi hoặc, nơi này thế nào lại có khói nước bay lên? Đảo cước bộ đến gần, trong trúc lâm này thực sự có một hồ nước nóng nha.

Hồ nước không tính là lớn, nước nóng tự nhiên hơi nước không ngừng bốc lên, xung quanh còn có nhiều phiến đá lớn nhỏ, cảnh quan không tệ, khiến người ta nhìn mà muốn đắm mình vào làn nước ngay. Quân Thư Tịnh phát hiện, trong hồ, một nam tử thân chỉ mặc lớp nội y mỏng đang ngâm mình. Nhìn qua, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn rất tuấn mỹ, nàng sống qua mười năm cái Tết Đoan Ngọ rồi cũng chưa thấy nam tử nào yêu nghiệt như hắn đó. Xương hàm góc cạnh, đuôi mắt dài, sống mũi cao thẳng tắp, lông mày đen tương xứng. Hơn nữa, thân thể vô cùng cường tráng như tượng tạc, quả xứng danh cực phẩm. Chỉ là, Quân Thư Tịnh nàng cũng không phải kẻ háo sắc, không quá xem trọng dung mạo kia, thứ nàng quan tâm là tình trạng hiện tại của hắn, mặt trắng nhợt như vậy, là bị thương rồi? Nhìn một lượt thân thể kia không thấy có vết tích gì, là bị nội thương…hay trúng độc? Nghĩ đến đây liền tiến lại gần muốn quan sát kỹ lưỡng một phen, không phải nàng muốn quản chuyện người khác, chỉ nhất thời nổi lên hứng thú. Nam tử này tuy không kêu than lăn lộn, nhưng nhìn hắn toát ra nhiều mồ hôi lạnh thế kia, nhất định đang vô cùng thống khổ.

Hàn Mặc Vũ do nhất thời sơ ý bị người ta mai phục, còn trúng độc, thân thể hiện tại đã vô cùng nóng, vô cùng đau, định là ở lại ôn tuyền này tiến hành ngâm mình cùng vận nội công để loại bỏ độc tính ra ngoài. Ban đầu nghe tiếng chân ở gần đó, hắn đã vô cùng cảnh giác. Bước chân đến bên hồ rồi dừng lại, sau một khắc lại tiến đến bên cạnh hắn. Đợi người này lại gần, hắn liền ra tay.

“Ầm ầm.” Nước hồ bắn lên tung tóe. Quân Thư Tịnh vốn cho rằng nam nhân trong hồ đã không thể cử động, vậy mà vừa tiến tới đã lập tức bị hắn kéo xuống nước, tay phải còn bóp lấy cổ nàng.

“Kẻ nào? Ngươi là có ý đồ gì?” Hàn Mặc Vũ lên tiếng. Nơi này ngày thường không có ai qua lại, trời đã tối lẻn đến bên hắn, có thể có ý tốt sao? Hơn nữa, hắn mở mắt, lại còn là một nữ nhân, nữ tử nhà lành làm gì có ai lỗ mãng như vậy. Tay kia càng siết chặt hơn.

“Ngươi, công tử, bình tĩnh một chút nghe ta nói. Ta chỉ là vô tình đi ngang qua đây, không có ý đối địch với ngươi. Ngươi buông tay ra, ta sẽ liền đi ngay.” Quân Thư Tịnh nói, nàng ra sức vùng vẫy nhưng vẫn là không có tác dụng, nam nhân này thực lực cực mạnh đi. Nhưng nhìn gần, phát hiện hắn còn tuấn mỹ hơn nàng từng nghĩ, không khỏi thầm than trong lòng.

“Vô tình ngang qua? Ngươi xem ta là tên ngốc mà đùa bỡn sao? Vậy, nói một chút, tại sao lại đi đến sau lưng ta?” Hàn Mặc Vũ hiện tại sắc mặt càng khó coi hơn, dễ thấy được nước ở ôn tuyền không có quá nhiều tác dụng với độc trong người, nhưng giọng nói vẫn mang uy hϊếp rất lớn, may mắn cánh tay có chút buông lỏng.

Quân Thư Tịnh thấy vậy, vội hít thở, đánh vào điểm yếu của hắn nói. “Công tử, ngươi trúng độc đúng chứ? Ta chỉ là tò mò muốn biết ngươi trúng là loại độc nào nên mới xem một chút.” Lời này của nàng, cũng là nói thật.

“Thật là vậy?” Hàn Mặc Vũ cười, trông càng yêu nghiệt. Đúng, là yêu nghiệt, hắn vì sao lớn lên lại đẹp như vậy, người không màng nam sắc như Quân Thư Tịnh tim cũng nhảy mất một nhịp. “Nhìn đủ chưa, vậy nói ta biết, ta trúng là độc gì.” Hắn sao lại không biết bản thân trúng độc gì, hắn chỉ không tin một nữ nhân lại có thể có hứng thú với độc dược.

“Ngươi trúng là xuân dược, hơn nữa là xuân dược cực mạnh, đúng chứ?” Quân Thư Tịnh đáp. Lời này cũng khiến Hàn Mặc Vũ kinh ngạc, nhưng rất nhanh cũng nghĩ thông, xuân dược triệu chứng rõ ràng như vậy, không hiếm người biết. Lại nghe tiếng nữ tử ưu nhã: “Ta giúp ngươi giải độc, sau đó, công tử hãy thả ta đi?” Nàng y thuật giỏi như vậy, loại độc cơ bản như xuân dược, muốn giải còn không cần dùng sức, lần này để hắn gặp được nàng coi như là hắn ta may mắn.

Nhưng lời này rơi vào tai Hàn Mặc Vũ lại biến thành ý nghĩa khác. Cũng bởi Sở Hoàng quốc chưa từng có nữ lang trung, nàng nói giúp hắn giải độc tình, vậy há chẳng phải…Hàn Mặc Vũ hắn vốn xưa này chưa từng gần nữ sắc, nhưng độc này khiến hắn vô cùng nóng rồi, còn để lâu thêm nữa không giải rất có thể cái mạng này phải bỏ thật. Hơn nữa…nữ nhân trước mặt là chủ động muốn giúp hắn làm chuyện đó. Hàn Mặc Vũ bấy giờ mới nhìn kỹ nữ tử, gương mặt vừa thanh thoát vừa kinh diễm, vóc dáng…tuyệt đối là mê người. Nàng vận một thân y phục tơ tằm mềm mại, bị nhúng nước liền dính sát vào thân thể, lộ ra đường cong tuyệt hảo, thứ đầu tiên đập vào mắt hắn là gò bồng đào đầy đặn. Tóc đen dài bị ướt một ít trông càng kí©h thí©ɧ, môi anh đào quyến rũ mấp máy. Hắn không thể khống chế tiến đến cắn lên cái cổ trắng nõn nàng, tay cũng từ từ trượt xuống.

“Aaaaa.” Quân Thư Tịnh thất thanh kêu lên…