Chương 17 - Ngũ Hành Trận Pháp nhất mạch

"Bây giờ mau cút cho ta, nhìn thấy các ngươi liền phiền lòng."

Thấy sư phụ còn chưa nguôi giận, mấy vị sư huynh lập tức mang theo Trần Trường Sinh rời khỏi nơi này.

Chờ sau khi Trần Trường Sinh đi, Nguyên Thần Thượng Nhân mới cẩn thận suy ngẫm câu đối trước mặt.

Sau khi đọc đi đọc lại mười lần, Nguyên Thần Thượng Nhân đắc ý nói.

"Cũng chỉ có đồ đệ của Nguyên Thần Thượng Nhân ta, mới có thể viết ra câu đối có đạo vận như thế."

"Nhìn chữ này đi, thiết họa ngân câu, khí độ bất phàm, người bình thường sao có thể viết ra chữ này chứ!"

"Con lừa trọc Tuệ Hải và tên khốn Triệu Đức Trụ kia ỷ vào mình thu được một đồ đệ tốt, cả ngày diễu võ dương oai."

"Chờ sau khi Trường Sinh Trúc Cơ xong, nhất định phải gϊếŧ khí diễm của bọn hắn."

Nói xong, Nguyên Thần Thượng Nhân chắp tay sau lưng, vô cùng đắc ý rời đi.

Một lát sau, cửa đại điện vốn không có một bóng người đột nhiên xuất hiện một thân ảnh mơ hồ.

"Tu đạo ngàn năm, thế mà còn không có một đồ tôn nào thấu triệt, thú vị."

Lời còn chưa dứt, bóng người mơ hồ kia lần nữa biến mất không thấy gì nữa.

...

Trên bầu trời có mấy đạo lưu quang hiện lên.

Phàm nhân trên mặt đất thấy thế, trong lòng vô cùng hướng tới, bởi vì lưu quang vừa rồi đại biểu cho tiên nhân không gì không làm được của thế giới này.

Nhưng mà bọn họ không biết là, trong lưu quang kia, có một tiên nhân vô cùng "không muốn tiến thủ".

"Sư huynh, huynh cho linh lực dày thêm chút nữa đi."

"Gió lớn quá làm ta không thể chuyên tâm đọc sách."

Một thanh phi kiếm hư hóa đang nhanh chóng phi hành trên không trung, đại đệ tử Thượng Thanh Quan - Thanh Phong đứng chắp tay ở mũi kiếm.

Nhưng mà phía sau Thanh Phong lại có một người trẻ tuổi khoanh chân ngồi, gió thổi mạnh khiến hắn liên tục phải giữ lấy trang sách.

Đối mặt với thái độ "lười biếng" của sư đệ nhà mình, Thanh Phong vung tay phải lên, linh lực hộ thể không khỏi dày thêm vài phần.

Kể từ đó, trang sách bay tán loạn cũng yên tĩnh trở lại.

"Trường Sinh, ngươi cả ngày ôm sách vở, đến cùng đang xem những sách gì vậy."

Nghe vậy, Trần Trường Sinh cười nhạt một tiếng, nói: " Chỉ cần là sách thì ta đều thích xem."

"Ta chẳng những thích đọc sách, ta càng thích xem mỗi một sự kiện trên thế gian này."

"Nhưng thế gian quá lớn, cho dù ta tiêu tốn ngàn năm vạn năm e rằng cũng chưa chắc đã xem hết được."

"Cho nên ta chọn xem sách trước, rồi mới ngắm nhìn thế gian này."

"Bởi vì sách là do người viết, người ta viết sách là vì muốn chuyển hóa những gì mình thấy, nghe, cảm nhận, lĩnh ngộ thành văn tự để lưu lại."

"Xem hết một quyển sách, cũng chẳng khác nào hiểu được cuộc đời của một người."

"Mặc dù không thể nhìn toàn cảnh, nhưng vẫn có thể nhìn trộm được một vài điều."

Nghe được Trần Trường Sinh giải thích, Thanh Phong cũng không khỏi nổi lên hứng thú.

"Vậy ngươi đọc nhiều sách như vậy, những sách này có trợ giúp gì cho ngươi không?"

"Đương nhiên là có, nếu như không đọc sách, ta làm sao có thể cởi bỏ trận pháp hạch tâm của sư phụ."

Lời này vừa nói ra, không chỉ mấy vị sư huynh của Trần Trường Sinh hứng thú, ngay cả Nguyên Thần Thượng Nhân dẫn đầu ở phía trước cũng dựng lỗ tai lên.

Trần Trường Sinh dùng Lôi Kích Mộc làm quan tài, Nguyên Thần Thượng Nhân quả thật có chút đau lòng, nhưng càng làm cho Nguyên Thần Thượng Nhân không nghĩ ra chính là.

Trận pháp do tu sĩ Nguyên Anh cảnh mình bày ra sao có thể bị một đồ đệ Luyện Khí tầng chín phá được.

"Ý ngươi là nói, trong Tàng Kinh Các, có chứa trận pháp sư phụ bày ra?"

"Sư huynh nói đùa, sư phụ cũng không am hiểu trận pháp chi đạo, Tàng Kinh Các làm sao lại thu thập trận pháp của sư phụ chứ?"

Nguyên Thần Thượng Nhân: "..."

Lời này của ngươi có chút đả thương người nha!

Tốt xấu gì ta cũng là sư phụ ngươi, đại năng Nguyên Anh cảnh, ngươi một Luyện Khí tầng chín có tư cách gì bình phẩm ta.

"Nếu trong Tàng Kinh Các không có trận pháp của sư phụ, vậy ngươi phá trận như thế nào. Cho dù sư phụ không am hiểu trận pháp, nhưng trận pháp tu sĩ Nguyên Anh kỳ bày ra, cũng không phải một Luyện Khí tầng chín như ngươi có thể tìm hiểu!"

"Sư huynh nói không sai, dựa theo lẽ thường ta tự nhiên không tìm hiểu được trận pháp của sư phụ. Nhưng sư huynh lại xem nhẹ một đạo lý, đó chính là tất cả mọi chuyện trong thiên hạ, đều có dấu vết để lần theo. Sư phụ là quán chủ Thượng Thanh Quan, cơ sở tu hành của sư phụ tự nhiên cũng là truyền thừa từ Thượng Thanh Quan."

"Trong Tàng Kinh Các của Thượng Thanh Quan, ta đã đọc qua tám chín phần mười thư tịch liên quan tới trận pháp."

"Mà thư tịch sư phụ đọc, chính là Ngũ Hành Trận Pháp nhất mạch."

"Lúc đọc sách Ngũ Hành Trận Pháp nhất mạch, ta còn phát hiện bút ký cùng với cảm ngộ sư phụ lưu lại năm đó."

"Bởi vậy, ta đối với thói quen bày trận của sư phụ có một chút hiểu biết."