Chương 10

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hai người ngày đó đều có chút điên, ngày thứ hai lúc rời giường Cù Đông Trần phát hiện cổ họng của mình thậm chí có chút khàn.

Nhận thức này khiến trên mặt hắn một trận khô nóng.

Chờ Lệ Thâm tắm xong đi ra lại nói hắn gọi điện thoại kêu thức ăn bên ngoài, hắn liền không minh bạch ừ một tiếng, lấy điện thoại di động đi về phòng khách.

“Làm gì mà phải ra ngoài gọi?” Lệ Thâm kỳ quái.

Trả lời hắn chỉ có bóng lưng của Cù Đông Trần.

Lệ Thâm cũng không truy cứu, ngoắc ngoắc khóe miệng vào phòng tắm sấy tóc.

Lúc ăn cơm Cù Đông Trần vẫn cứ trầm mặc, điện thoại chấn động một bên cũng không tiếp, Lệ Thâm hỏi hắn hắn cũng chỉ gật đầu hoặc là lắc đầu, Lệ Thâm liền cảm thấy có gì đó không đúng.

“Cù Đông Trần, cậu không phải là khàn…” Lời nói đến một nửa Lệ Thâm bỗng nhiên ý thức được cái gì thổi phù một tiếng bật cười, thả bát đũa xuống nhìn hắn rất nghiêm túc hỏi, “Đông Trần, cổ họng cậu không thoải mái sao?”

Cù Đông Trần chậm rãi ngẩng đầu lên lườm hắn một cái.

Lệ Thâm tay chống trán cười đến không ngậm được miệng.

“Cười cái gì mà cười, có cái gì tốt mà cười chứ.” Cù Đông Trần rốt cục không nhịn được nói chuyện, ngữ khí hiện ra một loại cường trang nghiêm chỉnh.

Lệ Thâm càng cười đến không dừng được.

“Trần ca, tối hôm qua nói cậu kêu nhỏ một chút cậu không làm, thanh âm kia lãng đến độ vô biên rồi. ” Lệ Thâm một bên cười một bên lấy điện thoại di động ra. “Tôi mở cho cậu nghe, cậu tối hôm qua kêu đến thật là lãng…”

“Sách, Lệ Thâm cậu ghi âm?” Cù Đông Trần sửng sốt, trên mặt chợt lóe kinh ngạc.

Lệ Thâm cười gật đầu, đem điện thoại di động đưa đến trước mắt cho hắn xem, “Nhìn thấy cái thứ nhất không? Cù Đông Trần tôi hiện tại có bí mật cậu…”

Kết quả lời còn chưa nói hết đã bị đối phương tay mắt lanh lẹ đoạt mất, Cù Đông Trần không thể tin nhìn mục ghi âm đầu tiên, trong lòng suy nghĩ nếu là Lệ Thâm thật sự có can đảm ghi âm, hắn sẽ lập tức thượng hắn cũng không cần phải thủ hạ lưu tình nhiều năm như vậy.

Hắn nhìn Lệ Thâm cong mặt mày ở đằng kia cười, cẩn thận từng chút một mở âm lượng ở mức nhỏ nhất mới dám mở ra, kết quả, là một ca khúc hắn trước đây tự đàn tự hát.

Cù Đông Trần lúc này mới yên lòng lại.

“Lệ Thâm, cậu đùa bỡn tôi?”

“Không đùa giỡn cậu thì đùa giỡn ai, Cù Đông Trần cậu cũng có lúc thật đáng yêu ha ha ha.”

Cù Đông Trần mạnh mẽ lườm hắn một cái, trong tay nắm di động Lệ Thâm, bỗng nhiên trong đầu liền nhảy ra một động tác.

Hắn lén lút nhìn Lệ Thâm liếc mắt một cái, sau đó ngón tay mở ra ghi chép trò chuyện trong máy Lệ Thâm, nhanh chóng nhìn lướt qua, lại mở ra WeiChat, giữa một dãy ảnh chụp, hắn nhìn thấy ảnh chụp Hứa Dĩnh.

Thuyền nhỏ.

Tin nhắn hiển thị mới đây là, A Thâm, anh đã ngủ chưa. Thời gian biểu thị là mười một giờ đêm qua.

Vào lúc ấy hắn đang cùng Cù Đông Trần củi khô lửa bốc, làm sao sẽ lo lắng trả lời tin nhắn.

Sau đó Hứa Dĩnh cũng không tiếp tục hỏi.

Cù Đông Trần chỉ trong vài giây cấp tốc làm xong những cử động này, nhấn nút xóa hết thư mục tin nhắn, trấn định tự nhiên trả lại điện thoại di động cho Lệ Thâm.

Lệ Thâm nhận lấy cũng không nhìn, trực tiếp để ở một bên.

Tựa hồ vẫn còn vì chuyện vừa rồi mà vui vẻ.

Hai người tiếp tục ăn cơm, một lát sau điện thoại Lệ Thâm vang lên. Lệ Thâm nhìn lướt qua, cầm điện thoại ra ngoài ban công.

Sắc mặt Cù Đông Trần chìm xuống dưới, từng miếng từng miếng một ăn cơm trong bát.

Lệ Thâm nói chuyện điện thoại xong đi ra, Cù Đông Trần đã ăn xong chuẩn bị cẩn thận thu thập bát đũa.

Hắn cuốn lấy tay áo, vừa ngậm thuốc lá vừa thu thập bàn ăn, nhìn thấy Lệ Thâm thay đổi quần áo đi ra nhíu mày lại, hỏi, “Muốn đi ra ngoài?”

Lệ Thâm ừ một tiếng, khó giải thích cảm thấy bộ dáng này của Cù Đông Trần rất gợi cảm, đi tới phía sau một tay vòng lấy bờ vai hắn nghiêng đầu hôn mặt của hắn.”Có chút việc, buổi tối cậu còn ở đó tôi sẽ trở về.”

Cù Đông Trần cười lạnh trong lòng, tránh né hắn hôn môi, nghĩ tôi con mẹ nó tại sao lại dung túng cậu như vậy a, Lệ Thâm.

Đợi Lệ Thâm đi, Cù Đông Trần mới gọi một cú điện thoại, “A Long, hôm nay thay tôi theo dõi người cho tốt, có bất cứ động tĩnh gì thì hồi báo cho tôi.”

Ngày đó Lệ Thâm bồi Hứa Dĩnh đi dạo một buổi trưa ở không thành, Cù Đông Trần đợi ở nhà nơi nào cũng không đi, nhìn trên điện thoại di động truyền tới từng cái từng cái bức ảnh, hai người động tác cử chỉ tuy rằng không thể nói là thân mật, chỉ là khoảng cách bằng hữu bình thường, nhưng Cù Đông Trần vẫn là lạnh sắc mặt.

Một lát sau, hắn gọi điện thoại cho Lệ Thâm.

“Ở đâu vậy?” Cù Đông Trần lột quýt, có vẻ như lơ đãng hỏi.

Lệ Thâm quay đầu lại liếc mắt nhìn Hứa Dĩnh đang chọn tủ bát, dừng một chút mới nói, “Bên ngoài a, làm sao vậy?”

“Phải không, ở bên ngoài a, ” Thanh âm Cù Đông Trần có chút quái gở, cũng không tiếp tục truy hỏi, chỉ là nói tiếp, “Cậu sẽ không phải để tôi ở đây chờ cậu một ngày chứ Lệ Thâm.”

Ánh mắt Hứa Dĩnh nhìn về phía bên này, cười tươi hỏi hắn cái tủ bát này như thế nào, Lệ Thâm nhìn cô gật đầu một cái, mới tiếp tục đối điện thoại nói, “Cậu không muốn chờ cũng có thể, Cù Đông Trần, tôi không có nói cậu nhất định phải chờ tôi đi.”

Hắn cảm thấy Cù Đông Trần có chút mạc danh kỳ diệu, tình cảm của hai người bọn họ vẫn chưa tới mức bất cứ lúc nào cũng phải báo cáo hành tung, huống chi Lệ Thâm vốn cũng không thích Cù Đông Trần nói chuyện kiểu chĩa mũi nhọn.

Quả nhiên, Cù Đông Trần nghe xong lời này thì lập tức cúp điện thoại.

Lệ Thâm nhíu mày lại, đem điện thoại di động thả lại vào trong túi.

Hứa Dĩnh đi tới mỉm cười hỏi hắn, “Làm sao vậy, A Thâm?”

“Không có chuyện gì.” Lệ Thâm nhìn cô cười cười.

Hứa Dĩnh do dự một chút, tính thăm dò mà nói rằng, “Anh nếu có chuyện thì đi trước đi, em một người…”

Lệ Thâm đánh gãy lời cô, “Không sao, cuối tuần anh cũng không có chuyện gì, hơn nữa một mình em mua mấy thứ này sẽ rất mệt, anh đi cùng em.”

“Vậy thì cám ơn, ” Hứa Dĩnh nhìn hắn cười làm cái mặt quỷ, “Như vậy để báo đáp lại em sẽ mời anh ăn cơm, không cho từ chối.”

Lệ Thâm trong đầu chợt lóe khuôn mặt Cù Đông Trần, một giây sau lại mỉm cười gật đầu đáp ứng, “Được đó.”

Lúc ăn cơm Lệ Thâm có chút mất tập trung, Hứa Dĩnh nói chuyện với hắn hắn cũng chỉ là cười nhạt qua loa, sau khi Cù Đông Trần cúp điện thoại hắn liền ý thức được chính mình nói chuyện có hơi nặng, Cù Đông Trần là người nửa điểm cũng không chịu để mình thiệt, huống chi, ngày hôm nay mình quả thật là vì Hứa Dĩnh ném hắn ở nhà một mình.

Lệ Thâm bỗng nhiên có chút không đành lòng.

Rốt cục mở WeiChat phát cho hắn một tin nhắn, đang ở đâu?

Để điện thoại di động xuống sau lại phát tiếp một tin, một lát nữa tôi đi tìm cậu.

Kết quả cùng Hứa Dĩnh cơm nước xong, Cù Đông Trần cũng không hồi âm nửa chữ.

Lệ Thâm biết người này nhất định là tức giận.

Đưa Hứa Dĩnh về nhà hắn liền ngồi trên xe gọi cho Cù Đông Trần. Điện thoại vang lên trong phút chốc, Cù Đông Trần nhận.

“Lệ công tử tan hẹn rồi sao?” Âm thanh ngược lại không có kinh ngạc, mà ngữ khí lại không quá tốt.

Lệ Thâm chỉ làm bộ nghe không hiểu, nói, “Tôi sáng sớm quả thật có chút chuyện, cậu bây giờ đang ở đâu?”

“Bên ngoài.” Cù Đông Trần hùa theo.

“Nói địa chỉ, tôi đến tìm cậu.” Lệ Thâm cầm tay lái, phát động xe.

“Công viên Tinh Hải.”

Lệ Thâm sửng sốt một chút, “Tại sao lại đến chỗ đó?”

“Mấy bằng hữu hẹn đua xe, nhất định phải kéo tôi tham gia góp vui, ” Cù Đông Trần như là hút một hơi khói, mới nói, “Ah, đúng rồi, bạn trai Dung Cẩm Giác cũng ở đây, tôi cược hắn thắng.”

Bên cạnh Cù Đông Trần còn có âm thanh cãi nhau, Lệ Thâm nói câu tôi lập tức tới ngay, sau đó cúp điện thoại.

“Làm gì chứ Trần ca, ai chọc giận anh cười lạnh đến như thế?” Bằng hữu lại gần nhìn Cù Đông Trần hỏi.

“Không có gì.” Cù Đông Trần nhíu mày lại, đem điện thoại di động thả lại vào trong túi, “Sắp bắt đầu thi đấu?”

“Đang chờ anh.”

“Chờ tôi làm gì?” Cù Đông Trần cùng hắn đi về nơi so tài, từng chiếc xe đua đã được tân trang qua một lần đang chờ xuất phát, trong đêm đen lại càng dễ thấy.

“Anh áp tiền hắn nhiều nhất, không cần suy nghĩ sao,” bằng hữu chỉ vào Phiền Giang Ngôn ngồi trên xe chuẩn bị sắp xếp, nói, “Hôm nay là lần đầu anh tới, làm sao biết tiểu Phiền là hắc mã nơi này của bọn tôi a?”

Cù Đông Trần nhíu mày, “Phiền Giang Ngôn thường xuyên đến đây?”

Bằng hữu đưa một điếu thuốc rút từ trong hộp ra đưa cho hắn, lại đốt lửa, mới nói, “Cũng không phải, tuyển thủ thường trú thôi, chẳng qua xác thực rất lợi hại, cơ bản thuộc về loại hình không tiếc mệnh.”

Cù Đông Trần hai tay thăm dò trong túi quần, nghiền ngẫm liếc mắt nhìn hắn, nghĩ người Dung Cẩm Giác vừa ý còn thật sự không phải người bình thường.

Hắn áp giải Phiền Giang Ngôn thắng, chẳng qua là bởi vì lúc trước có nhận thức, nhưng lúc tranh tài Cù Đông Trần cảm thấy mình áp giải đúng rồi, Phiền Giang Ngôn từ đầu tới đuôi đều có ưu thế tuyệt đối dẫn trước, chơi đua xe, kỳ thực là so lá gan, trước Cù Đông Trần cũng xem qua Lệ Thâm thi đấu, vẫn là thời đại học, nhưng Lệ Thâm quá nửa là dùng đầu óc để thắng, hắn chơi không tính là khùng, biết có chừng mực, huống chi hắn là trình độ học vấn cao IQ cao, bỏ qua những thứ ăn chơi vui đùa thì hắn đích thực là một phú nhị đại, mà Phiền Giang Ngôn lại bất đồng, Cù Đông Trần nhìn trạng thái khi hắn thi đấu, đã cảm thấy người này so chính là mệnh.

Phiền Giang Ngôn xác thực không khiến hắn thất vọng, ván thứ nhất giành trước người thứ hai hơn một trăm mét, hắn vừa xuống xe có người chỉ ngón tay về hướng Cù Đông Trần đang đứng, Phiền Giang Ngôn dừng một chút, mới chậm rãi đi tới.

Lệ Thâm cũng vừa vặn đến nơi.

Phiền Giang Ngôn cùng Lệ Thâm gật đầu nở nụ cười, mới nhìn Cù Đông Trần nói, “Phía chủ sự bảo hôm nay tôi gặp được kim chủ, nhất định phải bảo tôi qua đây nói tiếng cảm ơn.”

Cù Đông Trần nở nụ cười, “Không cần khách khí, ngược lại tôi cũng có lời.”

Vừa vặn có bằng hữu ở phía đối diện gọi tên hắn, Phiền Giang Ngôn cười đáp một tiếng, nhìn hai người nói, “Vậy được, các anh tán gẫu, tôi đi trước.”

Hắn nắm chìa khóa xe tùy ý vung tay xuống, để lại cho hai người bóng lưng tiêu sái lại suất khí. Cùng Phiền Giang Ngôn lúc trước nhìn thấy bên cạnh Dung Cẩm Giác kia rất không giống nhau.

Đợi hắn đi, Lệ Thâm mới mở miệng, “Tại sao hắn lại ở chỗ này?”

“Nghe nói, còn là tuyển thủ thường trú đó.”

“Thâm tàng bất lộ à.” Lệ Thâm cười hỏi.

“Cũng không phải, giống với cậu năm đó.” Cù Đông Trần nhìn bóng đêm híp mắt, “Chỉ có điều không lợi hại như cậu.”

Lệ Thâm vẫn là lần đầu tiên nghe Cù Đông Trần khen mình, hơi kinh ngạc, nhìn hắn, “Nhá, Trần ca đây là đang khen tôi sao?”

“Đúng vậy, nghe không hiểu sao, ” Cù Đông Trần kéo eo hắn, để sát vào hắn nói, “Lệ công tử có thể thay một cái tên khác, gọi lợi hại, lợi hại lợi hại…”

(Tên Lệ Thâm đọc là lì shēn- 厉深, còn lợi hại đọc là lì hài- 厉害. Bạn Trần đang chơi chữ ấy mà =))).

“Cũng vậy, ” Lệ Thâm cùng hắn đi ra ngoài, “Tôi lợi hại cậu cũng không phải không biết, đêm nay bảo đảm càng lợi hại hơn.”

Xe đua đang chạy trên đường âm thanh gào thét một trận cao hơn một trận.

Hai người vừa nói vừa cười đi ra sân bãi.

Đêm đó không biết tại sao, Lệ Thâm luôn cảm thấy Cù Đông Trần không hăng hái lắm, hắn thoát đi quần của hắn ngậm trong chốc lát, Cù Đông Trần lại để hắn trực tiếp làm, tư thế phía sau lưng, hắn chốc chốc đè ở nơi sâu nhất, dựa theo lúc thường đem hắn thao đến thư thái, Cù Đông Trần sẽ nói chút lời thô tục tăng cường tình thú, nhưng hôm nay Cù Đông Trần nói đặc biệt ít, đỉnh vào sâu hơn mới tình cờ từ chóp mũi hừ ra đôi lời, cuối cùng vẫn là Lệ Thâm lấy tay làm hắn bắn ra.

“Sao vậy, hôm nay không hăng hái lắm?” Lệ Thâm nằm trên giường, ngón tay một đường vuốt ve lưng Cù Đông Trần, dừng trên xương đuôi.

Cù Đông Trần xoay người đối mặt với hắn, đến gần hôn một cái lên khóe miệng hắn, “Đoán chừng là kỹ thuật của Thâm ca đã thụt lùi rồi.”

Lệ Thâm đến gần cùng hắn hôn sâu.

“Khắp thế giới cậu phỏng chừng cũng tìm không ra người nào so với tôi thao cậu thoải mái đến vậy đâu, Trần ca.”

“Coi trọng mình như vậy?” Cù Đông Trần đưa tay ấn ấn đầu v* hắn, Lệ Thâm bỗng nhiên hít một hơi, Cù Đông Trần cười đắc ý.

“Cậu đừng sờ loạn tôi…”

“Sờ cậu cái gì?” Cù Đông Trần cười đánh gãy hắn. Nhiều năm như vậy, hắn đương nhiên biết nơi nào là điểm mẫn cảm nhất của Lệ Thâm.

Lệ Thâm bắt được tay hắn, không cho hắn sờ loạn, “Được rồi, hôm nay tôi mua cho cậu một thứ.”

Vầng trán Cù Đông Trần hơi nhíu một chút, chẳng qua trong đêm đen Lệ Thâm cũng không nhìn thấy, chỉ vươn mình từ trong túi áo khoác lấy ra một cái hộp, đưa cho hắn, “Mở ra nhìn.”

Cù Đông Trần mở sáng đèn giường.

Ký hiệu PATEK PHILIPPE* trên cái hộp dị thường dễ thấy.

Cù Đông Trần nhìn hắn, “Quý trọng như vậy?”

Lệ Thâm lại nhìn hắn cười, “Chỉ có cái này mới xứng với thân phận giàu có của Trần ca.” Tiếp đó lại bổ túc một câu, “Chúc mừng sớm, sinh nhật vui vẻ, Trần ca.”

Cùng Cù Đông Trần ở chung lâu như vậy, tự nhiên sẽ biết một ít bí mật của đối phương, vẫn là vô tình mà biết được sinh nhật của hắn, Lệ Thâm cũng sẽ không vì thế cố ý đi nhớ, nhưng khi cuộc sống ngày ngày kề bên, một ngày nào đó trong đầu lại đột nhiên nhảy ra, nghĩ đến sinh nhật Cù Đông Trần thật giống như sắp đến rồi.

Không minh bạch giữ vững mối quan hệ hơn hai năm, Lệ Thâm cũng không biết mình rốt cục sẽ cùng Cù Đông Trần đi tới một bước kia, mà đưa quà sinh nhật, Lệ Thâm cũng không có gì do dự.

Theo bản năng, lại muốn nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của Cù Đông Trần.

Cho nên đặc biệt vì hắn chọn chiếc đồng hồ này.

“Như thế nào, thích không?” Lệ Thâm nhìn hắn hỏi.

Cù Đông Trần một bên cúi đầu mang đồng hồ một bên cười hỏi, “Lệ Thâm, cậu có phải là nhận hối lộ, thứ này tiền lương một năm của cậu cũng không mua nổi một cái đồng hồ đi?”

“Đúng vậy, trước không phải có người báo cáo công ty của các cậu liên quan tới hắc đạo rửa tiền sao, cậu quên mất đêm đó cậu nhét tấm thẻ kia vào trong tay tôi sao, tôi chính là dùng tiền ở trong thẻ.”

Lệ Thâm chỉ thuần túy nói bậy, Cù Đông Trần cười không tiếp lời, chỉ là sau khi mang tốt đồng hồ sau đó lại nhìn Lệ Thâm nói, “Cảm ơn, tôi rất thích.”

“Thích…” Lệ Thâm muốn nói lại thôi, đôi mắt trừng trừng nhìn chằm chằm hắn.

Cù Đông Trần cưng chiều nở nụ cười nói, vò loạn tóc Lệ Thâm, “Được rồi, lại cho cậu làm một lần.”

Cù Đông Trần mở lớn chân, chỉ cảm nhận được Lệ Thâm lưu lại bên chân mình mυ"ŧ vào một ấn ký, Cù Đông Trần có chút không nhịn được mà hừ một tiếng, “A Thâm, đã vào được rồi…”

Đầu lưỡi của hắn ở bên chân mình liếʍ tới liếʍ lui, Cù Đông Trần cảm thụ được phần cảm xúc ấm áp này, hô hấp dần dần tăng thêm.

Lúc Lệ Thâm đi vào Cù Đông Trần tận lực mở chân ra tiếp nhận hắn, hắn nằm trên giường, Lệ Thâm quỳ gối trước mặt từng chút dùng sức đỉnh hắn, cái tư thế này, khiến hai người không khỏi đồng thời nghĩ đến lần thứ nhất, Lệ Thâm cũng làm hắn như vậy, khuôn mặt Cù Đông Trần nóng lên.

“Đông Trần, thích tôi làm cậu như vậy sao, thích không?” Lệ Thâm một bên mạnh mẽ đỉnh hắn, một bên mở miệng hỏi.

Cù Đông Trần bị hắn làm đến nói không ra lời.

Hắn an ủi hạ thân cùng hắn hôn môi, Cù Đông Trần ngậm đầu v* hắn, mò tới nơi kết hợp của hai người sảng khoái đến lấy hơi, Lệ Thâm nắm chặt tay hắn, càng thêm ra sức làm hắn.

“A…” Cù Đông Trần không nhịn được kêu một tiếng.

Lệ Thâm trước sau tần suất rung động càng lúc càng nhanh, Cù Đông Trần bị hắn đυ.ng đến toàn thân đều run rẩy, bên trong cánh mũi từng tiếng rên hừ không sao ngừng được, phía trước chỗ đó không có bất kỳ an ủi cũng ngạnh đến không chịu được, “Thâm… A… Chậm, chậm một chút…”

“Đông Trần, sắp rồi… Chúng ta cùng nhau… A…”

Hoàn toàn đắm chìm trong tìиɧ ɖu͙©, trong đầu hai người chỉ có lẫn nhau, Cù Đông Trần ngay khi Lệ Thâm mạnh mẽ đỉnh thêm vài lần thì bắn ra, từng luồng từng luồng đánh vào trên cơ bụng Lệ Thâm, Lệ Thâm cũng lui ra ngoài bắn hết mức trên người hắn.

Chú thích:

PATEK PHILIPPE

: Patek Philippe & Co. (PP) là một nhà sản xuất đồng hồ đeo tay và đồng hồ bỏ túi cao cấp của Thụy Sĩ, được thành lập năm 1851 có trụ sở tại Geneva và thung lũng Joux. Hãng thiết kế sản xuất đồng hồ và bộ chuyển động đồng hồ, trong đó có những chiếc đồng hồ cơ cực kì tinh xảo. Rất nhiều các chuyên gia, người hâm mộ đồng hồ đánh giá PATEK PHILIPPE là thương hiệu đồng hồ đeo tay có uy tín nhất trên thế giới.
Ta Nghĩ Một Đằng Nói Một Nẻo - Chương 10Giá Bán Của Đồng Hồ Chính Hãng Patek Philippe.

Cho dù là hàng mới hay cũ, pin hay cơ thì giá của đồng hồ chính hãng Patek Philippe gần như tuyệt đối không dưới 4,263.67€ (khoảng 100 triệu). Đó là chưa kể đến đồng hồ chính hãng Patek Philippe luôn được xem là sản phẩm có giá trị tăng theo thời gian (càng cũ càng có giá).

● Giá trung bình các mẫu pin: trên dưới 4,263.67€

● Giá trung bình các mẫu thép không gỉ cơ bản: khoảng 8,527.33€ (khoảng 200 triệu)

● Giá trung bình các mẫu thép không gỉ đa năng: trên dưới 8,527.33€

● Giá trung bình các mẫu đồng hồ vàng: Cơ bản khoảng 17,054.66€ (khoảng 470 triệu) trở lên, đa năng khoảng 25,581.99€ (khoảng 700 triệu), phức tạp từ 50000 trở lên (từ 1 tỉ trở lên), cực kỳ phức tạp từ 100000 trở lên (từ 2 tỉ trở lên).

(Tổng hợp từ nhiều nguồn)

P/S: Ài, nói chung đây là dòng đồng hồ mà dân đen bọn mềnh hổng có mua được, nên ngắm thôi cho đỡ xèm, riêng xem cái giá là tui biết chúng ta k thuộc về nhao rồi:)))))