Chương 2

—Đúng vậy.

Vị công tử mặt trắng kia chính là mục tiêu lần này của Quỷ Vô Tình, là người vừa mới thoát ra khỏi cung mấy ngày trước, rất được hoàng đế sủng ái, truyền thuyết là mỹ nhân số một thiên hạ, được gọi là Ngọc Phi.

Hệ thống nhìn qua mắt của Quỷ Vô Tình, phát ra một tiếng thở phào hài lòng, còn cố gắng ngăn cản Quỷ Vô Tình ra tay: “Khoan đã! Để ta xem thêm một lần nữa!”

Nhìn cái gì chứ!

Nhìn nữa thì hoàng đế sẽ phải đội thêm cái mũ xanh lục, còn xem cái gì nữa!

Ngọc Phi quả là lợi hại—nhưng nếu như nàng thật sự cởi hết quần áo của người ta mà bản thân không lấy ra nổi hai lạng thịt, thì chuyện sẽ trở nên nghiêm trọng lắm.

Quỷ Vô Tình đau đầu bất lực, mò mẫm từ thắt lưng lấy ra một ít thuốc mê mà đồng sự tặng, rồi tiếp tục mò mẫm, lấy ra một ống tre nhỏ, bỏ thuốc mê vào ống rồi thổi vào từ khe ngói.

Âm thanh bên trong lại kéo dài một lúc, rồi từ từ nhỏ dần, một lát sau, bên trong đã hoàn toàn im lặng.

Quỷ Vô Tình nhìn vào tình hình bên trong, thấy hai người đều đã ngủ say, không còn động tĩnh, y mới từ mái nhà nhảy xuống, nhẹ nhàng đáp xuống ngoài cửa, mở cửa sổ không khép chặt, lẻn vào trong nhà.

Bên trong là một cảnh xuân sắc mỹ miều, Ngọc Phi còn ôm lấy nữ tử trong hoa lâu, hai người quấn quýt bên nhau, đúng là một cảnh đẹp xuân thì.

Hệ thống thấy cảnh này, nó lập tức phấn khích ồn ào trong đầu Quỷ Vô Tình, như thể có cả bầy vịt trong đầu y.

May thay, y đã quen với sự náo loạn của hệ thống này, hiện giờ cũng không bị ảnh hưởng. Y nhanh chóng tách hai người ra, cởi rộng áo cho nữ tử, đắp chăn cho nàng, và cuối cùng không quên từ Ngọc Phi lấy ra một ít bạc, đặt bên gối nàng, coi như tiền cho đêm nay.

Khi y đã dọn dẹp xong hiện trường, y mới tháo lớp vải đen đã chuẩn bị sẵn từ lâu, đội lên đầu Ngọc Phi, vác trên vai, lợi dụng màn đêm làm vật che giấu, lén lút rời khỏi.

Quỷ Vô Tình định đưa người đến chỗ Ngự Nam Vương, để Ngự Nam Vương sắp xếp.

Không ngờ, vừa mới leo tường vào trong, y đã đυ.ng phải đồng sự. Đồng sự nhìn vào túi vải đen trên vai y, lập tức lộ vẻ mặt không thể nhìn tiếp, nói: “Ta vừa lúc tìm huynh... đây chính là vị nương nương đó sao?”

Quỷ Vô Tình không biểu lộ cảm xúc, gật đầu, ra hiệu cho đồng sự nhanh chóng nói chuyện.

Đồng sự nói: “Hoàng thượng đã đến, đang đợi ở thư phòng cùng chủ tử—huynh cứ vác nương nương vào như vậy sao?”

Quỷ Vô Tình tiếp tục gật đầu, trong lòng nghĩ: Nếu ôm vào, ai biết được hoàng đế có ghen tuông phạt y mấy chục roi không?

Đồng sự rõ ràng cũng nghĩ đến điều này, nhíu mày, nhìn quanh không thấy đồng sự khác, vỗ vai Quỷ Vô Tình, nói: “Ta sẽ quay về báo cho Vô Tâm một tiếng, bảo nàng chuẩn bị thuốc cho huynh, khi nào bị phạt xong thì đến tìm nàng bôi thuốc.”

Quỷ Vô Tình tiếp tục gật đầu, hệ thống trong đầu y thở dài dài: “Sao lại khổ sở thế này—”

Quỷ Vô Tình vác Ngọc Phi, vốn nhẹ nhàng giờ trở nên nặng trĩu như nghìn cân, chỉ cảm thấy như vác một cục sắt nóng, nặng và nóng tay.

Y không dừng bước, trong lòng chỉ kịp thêm một câu với hệ thống: “Đừng quan tâm ta khổ thế nào, khi bị đánh roi, nhớ tắt cảm giác đau đớn của ta.”

Hệ thống vừa thở dài, vừa đồng ý, bảo Quỷ Vô Tình cứ việc hành động, nó sẽ bảo vệ y, không để y bị thương nặng.

Quỷ Vô Tình nhận được lời hứa, tâm trạng cũng thoải mái hơn. Y thông thuộc đường đi, vào sân sau, nhảy qua mái nhà, cuối cùng hạ xuống trước cửa thư phòng, còn không quên lắng nghe động tĩnh bên trong—y thấy bên trong quả thực có tiếng hai người, mới hoàn toàn từ bỏ chút may mắn cuối cùng, như lửa đã tắt, bước vào trong, đặt Ngọc Phi xuống đất, rồi ngoan ngoãn quỳ một gối.

Ngự Nam Vương vốn đang uống trà cùng Hoàng Đế trong thư phòng.