Kiếp trước, dù Cố Phong bị thương, mất trí nhớ, vẫn có người nhìn trúng tài năng của hắn.
Kiếp này, Cố Phong còn khoẻ mạnh hơn cả kiếp trước.
Huống chi, còn có mặt mũi của Thanh Diệu chân nhân nữa.
Lý Tú Nương đã không sai, khi Cố Đại Hải dẫn Cố Phong đến gặp vị tiểu công tử, vừa mới nói được vài câu, tiểu công tử đã lập tức đồng ý: "Không vấn đề gì! Nếu Cố Đại Lang muốn có tiền đồ, ta cũng có thể giúp!"
Chỉ một câu nhẹ nhàng, tiền đồ của Cố Phong đã được định đoạt, vào hàng dự bị của Thiên Ngưu vệ.
Lý Tú Nương nhìn chồng mình đang luyện tập trên những cọc gỗ trong sân sau của Thanh Phong quán, rồi lại quay ra đại điện nhìn cô em chồng đang yên lặng luyện viết, bỗng nhiên cảm thấy, sống lại một lần nữa, không phải gánh nặng thù hận, có lẽ nàng cũng có thể sống tốt hơn!
...
"… Tiểu Khuynh Thành, sư phụ kể cho con nghe câu chuyện của sư phụ nhé."
"Thật ra, cái cô chị dâu thông minh của con, có lẽ đã đoán ra thân phận của ta rồi. Cha của ta là vị hoàng đế khai quốc, còn chồng trước của ta là một cận thần đắc lực dưới trướng của cha."
"Triều đại mới thành lập, cha phong ta làm Vạn Niên Công chúa. Kinh thành có hai huyện, một là Trường An, cái còn lại chính là Vạn Niên."
"Đặt phong hiệu theo huyện Vạn Niên ở kinh thành, đủ để chứng minh sự yêu thương và sủng ái mà cha ta dành cho ta."
"Cha ta là hoàng đế, chồng ta là đại tướng quân cầm quyền trong tay, ta có lẽ là người phụ nữ tôn quý và hạnh phúc nhất thiên hạ."
"Đáng tiếc, đời người không có trăm ngày tốt đẹp. Chồng ta có binh quyền, lại nảy sinh dã tâm, hắn dám... hừ, ta đã bán đứng hắn, cùng với cha ta tiêu diệt hắn."
"Ta biết, bên ngoài có người ca ngợi ta "đại nghĩa diệt thân", nhưng thật ra họ đều nói ta nhẫn tâm, là một người phụ nữ độc ác."
Ngay cả người đầu gối tay ấp mà cũng gϊếŧ, phụ nữ bình thường tuyệt đối không làm được điều đó.
"Nhưng ta không hối hận, so với việc làm hoàng hậu, ta càng muốn làm Vạn Niên Công chúa của cha ta, làm Vạn Niên Trưởng Công chúa của em trai ta."
Thanh Diệu chân nhân chậm rãi kể, trong đôi mắt vốn dĩ luôn bình thản của bà hiếm khi hiện lên vẻ hoài niệm.
Những lời này, bà rất ít khi nói với người ngoài.
Cố Khuynh Thành là một đứa trẻ ngây thơ, thuần khiết. Mỗi lần nhìn vào đôi mắt của nàng, Thanh Diệu chân nhân đều có cảm giác muốn giãi bày.
[Có lẽ những điều ta nói, đứa trẻ này đều không hiểu nổi!]
Nghĩ vậy, Thanh Diệu chân nhân liền mở lòng với Cố Khuynh Thành.
Bỗng nhiên, Cố Khuynh Thành, người vẫn đang cúi đầu viết chữ, ngẩng lên và nói một câu: "Nhân tận khả phu!"
Thanh Diệu chân nhân sững người.
Với một người quý nữ hoàng gia đọc nhiều sách như Thanh Diệu chân nhân, dĩ nhiên bà hiểu rõ nguồn gốc của câu thành ngữ này –