Nàng chỉ nhớ rằng, nàng đã được mẹ chồng Triệu thị mua về với ba cân đậu.
Khi mới đến nhà họ Cố, nàng thực sự rất biết ơn mẹ chồng.
Nếu không có bà mua nàng, thì nàng, đại bá và đường huynh đều đã chết rồi.
Vì vậy, nàng cố gắng hết sức làm việc, hết lòng báo đáp ân tình của mẹ chồng.
Khi phu quân "chết", nàng mới mười bảy tuổi, cái tuổi như hoa như ngọc.
Nếu nàng tái giá, cũng có thể gả vào một gia đình tốt.
Nhưng vì nhớ ơn cứu mạng của mẹ chồng, nàng không tái giá, mà ở lại nhà họ Cố làm trâu làm ngựa.
Nàng hầu hạ mẹ chồng, chăm sóc tiểu cô, dù có phải để con trai mình thiệt thòi, cũng nghiến răng chu cấp cho tiểu thúc đệ học hành.
Mười năm, nàng sống chết làm việc cật lực mười năm.
Không đổi lại được sự biết ơn của nhà chồng, mà ngược lại, còn bị khinh miệt và làm tổn thương.
Tận mắt nhìn thấy con trai con gái lần lượt chết đi, bản thân lại bị bán đến vùng núi xa xôi, bị một lão thợ săn bốn mươi tuổi bạo hành...
Lý Tú Nương cuối cùng đã tỉnh ngộ, lúc lâm chung, nàng thề trong lòng: "Nếu có kiếp sau, ta thà chết đói, cũng không bao giờ bước chân vào nhà họ Cố nữa."
Lý Tú Nương không bao giờ nghĩ rằng, sau khi chết đi, thật sự có thể sống lại một lần nữa.
Chỉ là, tại sao lại để nàng trọng sinh trên con đường chạy nạn?
Sớm hơn một chút, hoặc muộn hơn một chút cũng được mà.
Đã lâu lắm rồi nàng không cảm nhận cơn đói, đặc biệt là cơn đói cùng cực, đến mức hầu như sinh ra ảo giác.
Đầu óc Lý Tú Nương cũng trở nên trì độn, những nỗi hận và oán cũ từng in sâu trong lòng cũng không còn rõ ràng như trước nữa.
Nàng cắn mạnh vào môi, dùng cơn đau để nhắc nhở bản thân: "Không được! Mối hận này, ta tuyệt đối không thể quên!"
Dù sao thì họ cũng sẽ sớm đến được thị trấn nhỏ.
Nơi đó cũng chịu thảm họa, nhưng vẫn tốt hơn quê nàng một chút, ít nhất trong tay vẫn còn chút lương thực dự trữ.
Không cần đến nhà họ Cố, nàng vẫn có thể bán mình cho gia đình khác.
Chỉ là sẽ không thể tiếp tục ở cùng phu quân nữa.
Cả nhà họ Cố là một đám người xấu xa, chỉ có phu quân của nàng là người đôn hậu.
Kiếp trước, sau khi Lý Tú Nương bị đánh chết, hồn phách của nàng phiêu diêu trở về nhà họ Cố, nghe được cuộc trò chuyện của ba mẹ con Triệu thị.
Thì ra, khi phu quân nàng làm nhiệm vụ sửa đê, hắn bị thương và bị nước sông cuốn đi.
Ở hạ lưu, phu quân của nàng được một vị tướng quân đi ngang qua cứu sống. Khi hắn tỉnh lại, thì đã quên mất mình là ai.
Tướng quân thấy phu quân nàng cao to, khỏe mạnh, liền thu nhận hắn làm binh lính dưới trướng.
Phu quân theo tướng quân ra trận, lập chiến công, dần trở thành tâm phúc của tướng quân, làm đến chức phó tướng.
Lúc này, đã mười năm trôi qua.
Phu quân khi đã làm quan, có người muốn làm mai cho hắn.
Nhưng phu quân nói rằng, hắn đã quên đi quá khứ, nếu như trước đây đã có vợ, chẳng phải sẽ hại hai người phụ nữ sao?