Quyển 1 - Chương 31

Vì còn nhỏ tuổi nên hầu như nàng chỉ nhìn vào những hình khắc trên đó, hoặc những bức tranh chân dung được thêu bằng chỉ lụa mà thôi.

Thật ra, là tôn nữ của Giản Thăng Bạch, thiên phú của Giản Nhuế rất tốt. Dù đã học được nhiều chữ và có thể hiểu hầu hết nội dung, nhưng nàng không thích đọc.

Không ngờ hôm nay, nàng đã xem nửa ngày mà Giản Thăng Bạch vẫn không nghe thấy động tĩnh gì, cảm thấy rất ngạc nhiên.

Khi hắn nhìn lên đã thấy tôn nữ của mình đang đọc báo, ngay cả người hầu cũng đứng bên cạnh chăm chú nhìn, hắn lại càng ngạc nhiên hơn!

Phải biết tên người hầu Ôn Thu này của hắn tính cách rất giống con lừa, theo logic mà nói, nếu ở bên cạnh văn tu, hắn ta cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi tinh thần văn học. Nhưng Ôn Thu lại luôn phản kháng.

Theo cách nói của hắn ta thì là: "Những thứ này thật khó hiểu! Trong số mười từ thì ta không hiểu ẩn ý của ba từ. Thực sự không hiểu sao người lại đam mê tới vậy. Tất nhiên, tiểu thuyết thoại bản, truyền kỳ diễn nghĩa đều hay hơn thơ từ ca phú. Ta cũng rất ngưỡng mộ "phái Giản Bạch" của ngài.”

Giản Thăng Bạch nghiêng người hỏi: "Các ngươi đang đọc cái gì thế?"

"Là một chương tiểu thuyết." Ôn Thu hoàn hồn, vuốt tóc cười ngây ngô: "Thật kỳ lạ, thế mà ta cũng đọc đến mức say mê… Nhưng ta là một kẻ thô thiển, ta sợ ngài không thích."

Hắn ta hơi ngại ngùng, ngay cả hắn cũng biết cái tên này… Khụ, nó chẳng mang hàm ý văn hóa gì cả.

Khi nhìn thấy dòng chữ 《Thiên kim giả phi thăng thành công sau khi bị từ hôn》, khóe miệng Giản Thăng Bạch giật giật: "..."

Vậy mà hắn không chú ý đến chuyện này!

Trong lòng hắn cũng không có thành kiến với người khác và tạm thời bỏ qua sự ngượng ngùng, tò mò tiếp tục đọc.

Càng đọc xuống dưới, hắn càng sững sốt.

Ngữ pháp của tác giả này có thể giải quyết hoàn hảo vấn đề khiến hắn trăn trở nhiều ngày qua!

Có thể người khác sẽ cho rằng cách hành của Phỉ Bất Trác hơi kỳ lạ, cả bài chẳng liên quan tới ‘Chi, Hồ, Giả, Dã’ gì cả, câu văn rời rạc, không vần điệu, đây không phải là phong cách của con người trong thời đại này. Nhưng nếu có thể hiểu nó một cách lưu loát thì đó cũng không phải là vấn đề quá lớn.

Nhưng theo hắn, điều đầu tiên hắn nhận thấy chính là cảm giác trưởng thành, trông không giống như chỉ được biến tấu thành văn bản đơn giản mà bản thân tác giả đã sẵn có một thể loại văn bản bạch văn hoàn chỉnh.

Giản Thăng Bạch nhanh chóng đọc kỹ và nhận ra mặc dù một số câu trong bài không nhất quán với nhau nhưng chúng vẫn mang một vẻ đẹp nhịp nhàng đến kỳ lạ, khiến người đọc cảm thấy vô cùng dễ đọc.

Tác giả này tên gì? Phỉ Bất Trác? Hắn không biết. Hắn ta là tu sĩ của Hoàn Châu à?

Trong nháy mắt, trong đầu Giản Thăng Bạch nảy ra rất nhiều suy nghĩ, hắn bất chấp tất cả, lập tức nói: "Quay lại, quay lại! Trở về Hoàn Châu! Ta muốn gặp Phỉ Bất Trác tiên sinh này!””