Chương 49: Kiên định không thuần phục (1)

Phan Vi x Phàn Húc

Phàn Húc rất ghét giáo viên tiếng Anh mới đến gần đây.

Giáo viên này tên là Phan Vi, chưa đến ba mươi tuổi. Tóc đen dài thẳng tắp, quần áo mặc vào người rất quy củ, giọng nói rõ ràng, êm dịu, bộ dáng điềm tĩnh dịu dàng.

Một người thích người khác đến mức nói không nên lời thì nguyên nhân là thứ vô cùng quan trọng, vậy nên cảm xúc ghét người khác ghét không nói nên lời cũng có lý do —— tóm lại, từ lần đầu tiên Phàn Húc học lớp của Phan Vi thì đã ngủ gật, sau đó bị phạt đứng nên cậu đã ghét cay ghét đắng bộ dáng giả vờ dịu dàng của người phụ nữ này.

Thậm chí bây giờ còn ghét hơn!

Yết hầu của cậu cử động, trên trán rịn ra mồ hôi lạnh, nếu nhìn kỹ còn dễ dàng phát hiện ra vành tai cậu đang đỏ như máu.

Nam sinh ngồi cùng bàn chú ý tới nắm đấm Phàn Húc đặt trên bàn, mơ hồ phát hiện ra điều gì đó không đúng, cậu ta thuận miệng hỏi một câu: "Anh Phàn, cậu bị sốt hả? Sao trên mặt đổ nhiều mồ hôi vậy?"

Phàn Húc run lên một chút, cắn răng khàn giọng trả lời: "Không sao, trời nóng quá thôi."

Đúng là nóng thật, giữa hè là thời gian nóng nhất, nhiệt độ này khiến người ta cảm thấy vô cùng lo lắng. Giáo viên trên bục giảng vẫn đang nói về bài học tiếng Anh, còn mười lăm phút nữa sẽ kết thúc giờ học.

Phàn Húc quay đầu, giơ tay che mặt, gắt gao đè nén tiếng thở hổn hển trong cổ họng.

Cậu phải làm gì đây? Cứ nghe cô nói là cậu lại muốn bắn!

Thực sự rất nhớ!

Nhưng Phan Vi nói rồi, nếu cậu có thể ngoan ngoãn nhịn không bắn ra, đeo nút thắt tinh hoàn kia hết ba tiết, cô sẽ sờ cho cậu.

Cậu muốn được cô sờ cho bắn ra!

Suốt một buổi sáng, cậu liên tục trải qua cảm giác cương cứng, mệt mỏi.

Cậu nhìn ảnh chụp chân Phan Vi trong điện thoại rồi lại cứng lên, lại mềm xuống. Cậu cứ nhìn bức ảnh chụp chân Phan Vi không nhịn nổi cương lên sau đó tiếp tục xìu xuống, bản thân cậu nhịn đến nổi cắn môi bật máu nhưng vẫn không nhịn được tạo thành một túi lớn dưới lớp quần học sinh—— cũng may có bàn học vững vàng che lại, bên trái cậu còn là tường, nên nhấc chân lên sẽ không có người phát hiện giữa hai chân cậu đang vô cùng khổ sở.

Mà ai có thể đoán được chứ? Cái ấy của Phàn Húc cả đời ngông cuồng tự đại, hung thần ác sát, “giả bất lương” lại bị một cô gái đùa bỡn trong tay, ngay cả bắn cũng không được bắn.

...

Phan Vi là một nghiên cứu sinh, sau khi tốt nghiệp thì đến trường cấp ba dạy tiếng Anh lớp mười hai. Giáo viên ban đầu vì mang thai nên xin nghỉ một thời gian dài, nhà trường buộc phải thuê một giáo viên khác để thay thế.

Phàn Húc không quan tâm đến những giáo viên trong lớp, dù sao cũng không ai quản được cậu.

Mãi đến khi bạn cùng bàn vỗ vào cậu, ý bảo cô giáo mới đến rồi, cậu mới nhìn thoáng qua rồi cũng nhàm chán cúi đầu.

Phàn Húc không thích loại người quy củ, không thú vị gì cả. Lúc giáo viên kia viết xong tên, quay đầu lại tự giới thiệu. Phàn Húc nhìn nút áo sơ mi che kín cổ của cô, liền nhớ tới những nữ tu băng thanh ngọc khiết ở châu Âu thời Trung cổ.

Chậc chậc, bạn trai của cô giáo nhìn cô thế này không biết có lên nổi hay không!

Phàn Húc vì suy nghĩ kỳ diệu này của bản thân mà nhếch miệng cười một chút, sau đó lại nhanh chóng nằm sấp trên bàn để ngủ —— đêm hôm trước cậu chơi game đến rạng sáng, mệt đến gần chết.

Phan Vi nói xong câu cuối cùng trong màn giới thiệu của mình, cả lớp nể mặt vỗ tay, chỉ có Phàn Húc ngồi gần cửa sổ cuối cùng là vẫn nằm sấp trên bàn, bên cạnh còn có đống sách vở lộn xộn.

Phan Vi nhận ra cậu. Trước khi bước ra khỏi văn phòng giáo viên, giáo viên chủ nhiệm đã cầm ảnh chụp chung của cả lớp trong đại hội thể dục thể thao vào mùa thu năm ngoái chỉ cho cô, người nào là học giỏi, có thể bồi dưỡng nhiều hơn, người nào có cố gắng nhưng thành tích không được tốt, có thể khích lệ nhiều hơn.

Người cuối cùng chỉ chính là Phàn Húc.

“...... Đứa nhỏ này cô không cần để ý, nhà em ấy tương đối có quyền thế, tính cách lại khó chiều. Rất nhiều giáo viên đã bị em ấy làm cho tức chết, thật sự là không quản được đâu! Với lại thành tích của em ấy cũng không tốt, tương lai sau này có khi cũng là ngõ cụt, cô cứ thương bản thân mình chút, chỉ cần em ấy không làm gì quá đáng thì cứ để kệ em ấy.”

Vì vậy, Phan Vi rất ấn tượng với cậu.

Cậu bé trong ảnh rất cao, ít nhất là cao hơn một mét tám. Vai rộng mày kiếm, mắt sáng một mí, lỗ tai có đeo khuyên một bên. Cậu đứng ở hàng cuối cùng, đồng phục học sinh cũng cởi ra, để lộ áo bóng rổ và dây chuyền bên trong.

Trường cấp ba không cho phép học sinh dùng phụ kiện, chỉ có Phàn Húc là ngoại lệ.

Góc độ khách quan mà nói, Phàn Húc có vẻ ngoài rất ưu tú, là loại điển trai sắc nhọn có tính công kích, thân hình cao lớn, lạnh lùng cứng rắn.

Phan Vi còn chưa gặp cậu mà đã cảm nhận được loại cảm giác áp bách này.

Trên thực tế sau khi vào lớp, cô lần đầu tiên nhìn thấy cậu, khi đó cậu không có gì bất thường, cũng giống như những người khác nhìn cô tự giới thiệu bản thân.

Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, Phàn Húc mất kiên nhẫn nằm úp mặt xuống.

Khó khăn quá!

Phan Vi trong lòng thở dài, dựa theo lời dặn dò trước tiết học của giáo viên chủ nhiệm, cô quyết định bảo vệ bản thân mình.

Nhưng lúc cầm sách giáo khoa lên, Phan Vi chợt nhớ tới quãng thời gian cô còn đi học.

Hình như cô cũng sa ngã như vậy, sau này nhờ có người liều mạng kéo cô lên, cô mới có thể miễn cưỡng mạnh mẽ bò ra ngoài.

Lúc cô thi giáo viên, trong sách cũng nói về vai trò và tầm quan trọng của thầy cô, cô xem như cũng thấm thía—— chưa nói đến chuyện cao thượng vĩ đại, chỉ là cô không thể qua được ải lương tâm của mình. Sau này, Phàn Húc kế thừa gia nghiệp hay đi du học cũng không liên quan đến cô, tóm lại cô là giáo viên, bây giờ phải làm tốt nhiệm vụ được giao, cô sống không thẹn với lòng!

Phan Vi dưới ánh mắt của cả lớp xuống chỗ Phàn Húc, gõ gõ lên bàn cậu.

Ngay lập tức, toàn bộ lớp học rơi vào yên tĩnh.

Cô giáo Phan nhìn quá rất gầy yếu, cũng không biết chịu được mấy quyền của Phàn Húc. Nhưng tất nhiên là mọi người đều lo thừa, Phàn Húc ngang ngược nhưng cậu không đánh con gái.

"Bạn học này nếu buồn ngủ thì đứng lên nghe giảng đi, bài giảng này là bài mới, tương đối quan trọng." Phan Vi tự nhận giọng nói của mình rất tốt, cô muốn để lại ấn tượng tốt dduaf tiên trước mặt học sinh cả lớp.

Nhưng nam sinh trên bàn không biết là chưa tỉnh hay lười để ý mà không nhúc nhích chút nào. Nam sinh ngồi bên cạnh Phàn Húc cảm thấy xấu hổ, nhẹ nhàng đυ.ng vào cánh tay Phàn Húc, nhỏ giọng nói: "Đại ca, dậy đi..."

Thật ra từ lúc Phan Vi đi tới cậu đã tỉnh nhưng cậu có lòng gây khó dễ cho vị giáo viên mới tới này, chẳng trách sau này cô lại không biết thức thời tìm cậu gây phiền phức. Đúng là Phàn Húc không đánh con gái nhưng doạ chút thì có thể.

Cậu không dậy, dựa theo kinh nghiệm trước kia, chỉ cần cậu mặt dày không xấu hổ, không quá hai phút cô sẽ rời đi, sau này cũng không bao giờ quản cậu nữa—— cậu nghĩ vậy, cũng làm vậy, cho dù giằng co đến khi những người khác bắt đầu xì xào bàn tán, Phàn Húc vẫn không có bất kỳ phản ứng gì.

Phan Vi biết mình gặp phải đầu gai rồi, còn là cái loại ăn mềm không ăn cứng.

Cô không nói gì nữa, cười cười trở lại bục giảng, tất cả mọi người đều cho rằng Phan Vi bỏ qua rồi—— ngay cả Phàn Húc cũng cho rằng như vậy.

Nhưng Phan Vi lại cầm sách đi xuống bục giảng, trực tiếp trở lại chỗ của Phàn Húc.

Đôi giày cao gót năm cm làm nổi bật của người tri thức của cô, âm thanh giẫm lên sàn nhà cũng rơi vào tai Phàn Húc vô cùng rõ ràng.

Chuyện gì vậy, bệnh thần kinh à? Phàn Húc âm thầm nhíu mày, bỗng nhiên cảm thấy rất phiền.

Phan Vi cũng không làm gì, chỉ đứng bên cạnh Phàn Húc bắt đầu giảng bài—— Chính xác là cô xem học sinh không nghe lời như Phàn Húc thành không khí, như không bị ảnh hưởng chút nào, yêu cầu các bạn cùng lớp lật sách đến một trang nào đó, nghiêm túc dạy cách phát âm tiếng Anh, trừ việc lật sách giáo khoa và xoay người xem các bạn học khác thì không rời khỏi nơi đó nữa bước.

Màn giằng co thoạt nhìn giống như đã dừng lại nhưng thật ra lại đang chậm rãi phát triển theo một hướng gây hấn kỳ quái —— nếu Phàn Húc không để ý tới Phan Vi, chuyện này cũng không làm được gì nhưng với tính cách của cậu thì không có khả năng.

Nếu là người có chút hiểu biết về cậu sẽ biết được Phàn Húc không để ai vào mắt, thậm chí tính cách có chút nóng nảy, gia đình cậu vốn đã có tiếng ngang ngược bá đạo, cậu cũng mang thứ tính cách này trong máu.

Hành động của Phan Vi lại không khác gì khıêυ khí©h, mà Phàn Húc lại cần mặt mũi, loại người như cậu để ý nhất chính là nghĩa khí và mặt mũi!

Phàn Húc đứng lên, cậu đá vào bàn một cái, giống như không thể khống chế cảm xúc nữa, đứng lên muốn rời đi.

Phan Vi xoay người nhìn cậu, ánh mắt cô rất bình tĩnh, không chớp mắt ngẩng đầu nhìn chằm chằm. Phàn Húc nhìn không ra thứ cảm xúc trong mắt cô, tựa hồ là sự xót thương không hề gợn sóng, tựa hồ có chút đùa cợt.

Cậu dừng một chút, đột nhiên tỉnh táo lại, thu chân nghiêm chỉnh ngồi xuống chỗ của mình. Cậu nhếch miệng cười nhưng ánh mắt lại không cười.

“Cô! Sau khi tan học em gặp cô, em có chút vấn đề không hiểu lắm.” Phàn Húc nhấn mạnh chữ "cô”, bộ dáng này đặc biệt giống thiếu nhiên xấu tính uy hϊếp bạn học “Tan học đứng lại” Người xem náo nhiệt hít một hơi lạnh, chỉ có Phan Vi là cười, nhìn thiếu niên khí thế ngút trời cao hơn cô một cái đầu, gật đầu: "Được, tôi chờ em."

Chờ cho đến buổi chiều, sau giờ tan học một tiếng, Phàn Húc kéo ống tay áo, đẩy cửa văn phòng ra, bên trong chỉ còn lại một mình Phan Vi đang viết giáo án.

Trước đây cậu chưa bao giờ chủ động gây sự với giáo viên. Đại đa số các giáo viên đều rất biết điều, nói cậu một hai câu cậu không nghe, đối phương cũng bỏ qua. Sở dĩ trường vẫn giữ lại cậu, thứ nhất là vì gia thế của cậu, thứ hai là vì cậu quậy phá có điều kiện, nếu người khác không trêu vào cậu, cậu cũng không ra tay với giáo viên và học sinh trong trường.

Phan Vi cũng không ngẩng đầu lên: "Phàn Húc? Đến đây, ngồi xuống đi.”

Phàn Húc nghe lời đi qua, nhưng không ngồi.

Phan Vi cúi đầu viết, giọng điệu vẫn rất dịu dàng: "Có vấn đề gì cứ việc hỏi đi, tôi thấy em đi học chỉ muốn ngủ, có phải do nghe không hiểu không..."

"Tôi tới tìm cô không phải để học." Nét mặt Phàn Húc lạnh nhạt cắt ngang lời cô, âm thanh có chút hung dữ thiếu tôn trọng.

Đầu bút Phan Vi dừng lại, ý cười cũng tắt, cô nâng mí mắt nhìn cậu, biểu cảm có chút lạnh lùng.

Phàn Húc không thèm để ý, hôm nay cậu tới là để dọa cô, rồi nói mấy lời cảnh cáo để đổi cho bản thân một cơ hội sống êm đềm. Thậm chí cậu không cần cân nhắc gì nữa, nói ra: “Tôi không có ý gì khác, chỉ hy vọng từ nay cô không xen vào chuyện của người khác.”

Phan Vi đảo mắt, từ chỗ ngồi đứng lên.

Cô bỗng nhiên ngửi thấy mùi thuốc lá bạc hà nhàn nhạt trên người cậu.

"Cậu hút thuốc à?" Bất thình lình, Phan Vi hỏi một câu.

Phàn Húc bị hỏi thì giật mình một chút, cho rằng Phan Vi lại muốn dạy dỗ, mất kiên nhẫn "chậc" một tiếng, ánh mắt có chút hung ác: "Đúng, trước khi tới đây, tôi đã hút bên ngoài, vậy thì sao?”

Nói xong, cậu từ trong túi lấy một điếu ra, kẹp ở giữa hai ngón tay, làm bộ muốn móc bật lửa.

Phan Vi dùng đầu lưỡi lướt sang hai má, thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu lấy ra một chiếc bật lửa từ trên người mình.

"Lạch cạch" một tiếng, lửa được đưa đến trước mặt Phàn Húc.