Chương 33: Đóa hoa cao lãnh 1

Lúc Chu Hiểu bước vào vũ trường lớn nhất trung tâm thành phố, cô còn nửa tiếng nữa là tan tầm. Cô được bồi bàn ở cửa dẫn vào trong, bên trong lớn hơn bên ngoài một cách không ngờ. Tuy rằng ánh sáng lờ mờ, đèn chớp nháy nhảy múa điên cuồng nhưng vẫn có thể loáng thoáng nhìn thấy đám người chen vai thích cánh, còn có DJ giữa đài và đám người sôi động phía dưới tác động qua lại lẫn nhau.

Bầu không khí có chút tạp nham, Chu Hiểu vân vê gói thuốc lá trong tay, ánh mắt cố gắng tìm kiếm số ghế dài. Cô mặc một bộ quần áo màu vàng sáng đứng trong đám người mỹ miều lung linh quả thật là rất khác loài. Người không hoàn toàn đắm chìm vào nhảy disco quay đầu, có hơi khó hiểu tò mò dò xét cô một cái, khiến cho bước đi của cô có chút khó khăn.

Vất vả lắm mới tìm được một hàng ghế dài mang dãy số bốn số tám ghi trên tờ đơn, điện thoại Chu Hiểu lập tức vang lên, tiếng chuông trong sàn nhảy náo nhiệt có vẻ yếu ớt, cũng may cô còn cài đặt chế độ rung. Cô vội vàng móc ra tiếp máy. Hiển nhiên đối phương đã có chút không kiên nhẫn nổi nữa: “Này, con mẹ nó cô có thể nhanh lên hay không, đưa có gói thuốc lá thôi mà có thể mất tận nửa tiếng?”

Là đàn ông, hơn nữa Chu Hiểu còn liên tục nói xin lỗi, vừa ngước mắt đã nhìn thấy người lên tiếng. Anh ta đang ngồi ở ghế sô pha bên cạnh hàng ghế dài bốn số tám, trong điện thoại là tiếng đá lăn chai rượu ẩn chứa sự buồn bực của anh ta và ở hiện thực là tiếng vỡ vụn nặng nề rõ ràng.

Người đàn ông kia vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy Chu Hiểu rồi, những người khác đang ngồi trên ghế dài cũng nhìn thấy Chu Hiểu. Chủ yếu là bộ quần áo của cô quá dễ khiến người khác chú ý, quả thực chính là ngọn đèn vàng di động. Người đàn ông nhục mạ đã im bặt, nhưng ánh mắt Chu Hiểu không rơi vào trên người anh ta. Cô nhìn thẳng về trước, ngồi ở chủ vị ghế dài là một người đàn ông độc chiếm một cái ghế sô pha. Dường như là đàn ông thì không nên có vẻ bề ngoài tinh xảo như vậy, nhưng mà người đàn ông kia thì có. Lần đầu tiên cô thấy anh liền nhớ lại Tuyết Sơn Thanh Liên trong phim võ hiệp mà cô xem khi còn bé, nhưng sau đó lại cảm thấy không được chuẩn xác lắm. Khí chất của anh về tổng thể là vừa lạnh vừa quyến rũ, đầy ngông nghênh, vừa nhìn là biết là tướng mạo của người có tiền.

Bây giờ gặp lại, vẫn là mùi vị vừa lành lạnh vừa tự phụ. Cô nhớ rõ anh, anh là Đoàn Chiêu. Cô cũng nhớ rõ nốt ruồi trên xương quai xanh khiêu gợi của anh, cô mong muốn được lấy danh xưng người đẹp trăm năm khó gặp đặt cho người đàn ông này.

Dường như thoáng cái xung quanh đã yên tĩnh lại, trong một lúc thoáng qua này hình như Chu Hiểu nhìn thấy Đoàn Chiêu chú ý tới cô.

Chu Hiểu là một người giao hàng, không phải để trải nghiệm cuộc sống, mà là một người phụ nữ giao hàng bình thường. Tuy rằng có rất nhiều lần lúc lấy đồ ăn trong tiệm đi giao đều vì bề ngoài mà bị lầm tưởng là đang cosplay hoặc mẫu ảnh. Nói cô số tốt thì cũng tốt, vóc dáng ngực lớn eo nhỏ, khuôn mặt đã đẹp còn mang theo nét quyến rũ, nhưng nói số cô không tốt cũng không tốt, thân công chúa mệnh con hầu. Cô gái đi ra từ nơi khỉ ho cò gáy ngay cả đại học loại ba cũng không đậu, về phần sao từ học sinh mà luân lạc tới mức làm người giao hàng? Cuộc sống mà, không còn cách nào. Trong nhà khó khăn lắm mới tạo điều kiện cho cô ra trường, nhưng đầu óc cô ngu đần, sau khi học xong cấp ba trong thành phố, cô sống chết không thi đậu đại học... quan trọng là thi đậu cũng tốn kém, cô không kham nổi. Hơn nữa không thể về nhà để người trong thôn chế giễu, đành phải tìm phần công việc làm trước.

Bỏ qua gương mặt đó và thân thể kia, thật ra cô đặc biệt dung tục. Không làm một vài công việc đặt cạnh hai chữ người đẹp. Hơn nữa chí khí lại còn cao, có người giới thiệu công việc kiếm tiền nhanh như tiếp rượu và ngủ các thứ, nói nghe rất dễ. Cô vẫn không làm, người ta hỏi cô tại sao, cô nói ngại mấy tên đàn ông đó xấu. Người tiến cử nghẹn họng... thiệt tình.

Chu Hiểu giao hàng ba tháng kiếm được không ít, quan trọng là có vài người khách sau khi nhìn thấy cô đã bắt đầu đặt cô giao hàng tới tấp, lúc này lúc khác còn thưởng thêm, trong nhóm khách hàng này không phân biệt nam nữ, có vài cô bé còn thêm Weixin của cô và làm nũng nói muốn vùi mặt vào ngực.

Tháng thứ tư cô gặp được Đoàn Chiêu, Đoàn Chiêu là một cậu ấm, không phải loại cậu ấm tỏ vẻ mà là một cậu chủ giàu có chân chính. Khi ấy Chu Hiểu đứng trước cửa ngôi biệt thự A của khu nhà giàu ở đường vành đai, xác nhận biển số nhà và tên của khách nhiều lần.

Đây là lần đầu cô cướp được đơn hàng ở chung quanh đây. Trước kia mỗi khi đi ngang qua nơi này đều rất tò mò bên trong ra làm sao, đáng tiếc chưa từng được vào. Bây giờ mặc quần áo giao hàng, báo số điện thoại và tên khách hàng là có thể vào.

Hàng cô giao là hộp bánh ngọt, vì vậy luôn xách cẩn thận từng li từng tí, nghe tiệm bánh nói cái bánh ngọt đó là hàng đặt, nhỏ nhất cũng trên dưới khoảng ba, năm ngàn tệ. Sau đó, cửa vừa mở ra, nụ cười trên mặt và câu nói đã được chuẩn bị từ trước của cô đều đình trệ. Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy Đoàn Chiêu, trước kia, từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ một người đàn ông có thể đẹp tới mức này. Đôi mắt rực rỡ như lưu ly, làn da màu trắng lạnh, đường quai hàm lạnh lùng, môi hồng răng trắng. Thịt trên người cũng hợp lý, vai rộng eo nhỏ, mặc bộ quần áo ở nhà hàng hiệu vừa với người. Đối phương không kênh kiệu với cô giống những vị khách trước kia, nhận bánh ngọt liền nhanh chóng đóng cửa. Nhưng Chu Hiểu lại đứng ở ngoài cửa thật lâu, hình như mũi hít hít vẫn có thể ngửi mùi vị đàn ông trên người người đẹp lạnh lùng đó.

Cô là người đặc biệt dung tục, từ này không phải chỉ nói mà thôi, lúc không gặp khách và đồng nghiệp sẽ mắng chửi thô tục, quần áo thường xuyên chồng chất bừa bãi lộn xộn trong phòng trọ. Cũng không được xem là có tự trọng, tháng trước vừa “lếu lều” với một xử nam cấp ba mà mình có cảm tình, giao trinh tiết của mình ra, và cô không chỉ dung tục như vậy.

Sắc tâm lớn, văn minh một chút thì gọi là “nhan khống”. Sắc đảm(1) cũng lớn, dùng lời của mẹ cô chính là ngực to óc như quả nho, văn minh một chút thì nói là khờ khạo.

(1)Lá gan cho sự dâʍ ɖu͙©.

Đêm hôm đó cô ở nhà chơi điện thoại, xem một tin tức, tin tức nói nữ cưỡиɠ ɠiαи nam không phạm pháp, cô liền nghĩ đến Đoàn Chiêu, cô vẫn luôn nhớ kỹ tên người ta. Rõ ràng cô có điều kiện, nhưng không nghĩ đến sắc dụ thì nghĩ đến cưỡиɠ ɠiαи, thế mới nói cô là đồ ù lì.

Ngoại hình Đoàn Chiêu đẹp, xuất thân cũng tốt. Cô còn chuyên nghe ngóng, người ta trở về đây sau khi du học tại một trường đại học nổi tiếng ở nước ngoài, cô ném chỉ số thông minh xa mười mấy con phố, chỉ nghĩ nếu gien có thể chia cấp bậc A B C thì Đoàn Chiêu chính là cấp độ S, thứ vật dưới háng kia bắn ra đều là trụ cột tương lai của quốc gia, ít nhất cũng phải là phiên bản thấp của anh.

Tới tận bây giờ Chu Hiểu chưa từng cảm thấy mình thông minh như vậy, cô không gả được cho người đàn ông như Đoàn Chiêu thì cô có thể sinh một người đàn ông như Đoàn Chiêu. Đợi đến lúc nuôi con lớn khôn rồi, thi đại học xong làm rạng danh tổ tông, cô còn lo tuổi già không thể hưởng phúc sao? Sinh con với ai mà không phải sinh, vậy chẳng bằng tìm người cô bằng lòng thai nghén, cô chưa từng nghĩ tới ẵm con đi tìm chủ vị đòi tiền gì gì đó, vậy ngu lắm.

Đoàn Chiêu nào hay mình đang bị một giao hàng nhìn chòng chọc vào, nhưng dù sao thời nay cô gái vừa gặp người ta một lần đã muốn đè người ta cũng hiếm có, trong lòng ngẫm nghĩ về nó còn muốn chuyển thành hành động, có lẽ chỉ có một mình Chu Hiểu.

Đúng là Chu Hiểu không chỉ là nghĩ tới mà thôi. Rất nhanh, cô đã dựa vào số điện thoại của Đoàn Chiêu và tìm được Weixin, Weibo của đối phương, thậm chí còn có tài khoản Alipay. Tuy rằng Weixin và Weibo và Alipay đều bị từ chối thêm bạn nhưng những bài thỉnh thoảng đăng trên Weibo của anh vẫn có chút dấu vết liên quan đến phạm vi hoạt động. Cô bọc mình cực kỳ kín, núp ở gần gara nhà Đoàn Chiêu, trong đêm khuya thanh vắng chụp thuốc làm người ta hôn mê, sau đó kéo người ta vào trong rừng phong cảnh ở sát bên, cởi sạch đồ. Đáng tiếc cuối cùng đã thất bại, Đoàn Chiêu hôn mê không cương, cuối cùng Chu Hiểu cũng chỉ có diễm phúc được thấy và được thêm mấy tấm ảnh khỏa thân của Đoàn Chiêu. Xong việc cô lại mặc đồ lại cho người ta, chuyện sau đó cô không biết, tóm lại có lẽ anh sẽ không báo cảnh sát, có thể cũng không nhắc tới vì không có rơi tiền hay để rơi dấu vết “cuộc yêu”.

Không nghĩ tới lại gặp nhau nhanh như vậy. Người đàn ông gọi điện thoại đứng lên, tướng người đô con, mặc áo sơ mi loại vải thanh lịch, là loại được đặt làm riêng, nhìn là biết một gã ăn chơi điển hình.

Anh ta nhìn Chu Hiểu, cười một cái, thay đổi sự không kiên nhẫn vừa rồi: “Cô chính là người giao hàng nhận đơn giao đến cho tôi đúng không?”

Chu Hiểu gật đầu, đưa một gói thuốc lá trong tay tới: "Anh xác nhận xem, phiền anh đánh giá năm sao cho tôi, cám ơn."

Đôi mắt Cao Hải nhìn vào gương mặt Chu Hiểu, lúc nhận thuốc lá cũng không đặt sự chú ý lên thuốc lá, nói: “Đâu có đâu có.”

Người đàn ông thế này cô gặp nhiều rồi, không quan tâm giàu nghèo, là đàn ông thì chỉ có “treo tường”(di ảnh) mới an toàn. Khóe mắt cô liếc qua nhìn thoáng Đoàn Chiêu, cũng là áo sơ mi nhưng người ta mặc màu trắng thuần có hoa văn bạc, tôn lên gương mặt như tiên trên trời.

Đoàn Chiêu không nhìn cô, tự mình rót rượu và uống, lúc ngửa đầu uống cạn Chu Hiểu chú ý tới yết hầu của anh, bỗng nhiên rất muốn hôn nó. Có lẽ do ánh mắt nhìn anh của cô quá nóng, hoặc cũng có thể là quần áo trên người của cô quá dễ thu hút sự chú ý, cuối cùng Đoàn Chiêu cũng nhận ra ánh mắt của cô, anh ngước mắt lên. Cái nhìn này khiến cô nghĩ tới một giống mèo cưng mà cô từng gặp, vừa lười biếng vừa cao quý, xa cách người ngàn dặm. Cô chơi với con mèo đến trưa mới thuần phục được nó, nó sẽ dùng cái đuôi quấn lấy cánh tay của cô và kêu to làm nũng. Nhưng mà một giây sau anh liền hơi nhăn mày, hình như cảm thấy bực bội với ánh mắt lộ liễu của cô, không kiên nhẫn hạ tầm mắt xuống, tiếp tục uống rượu của mình.

Cuối cùng Chu Hiểu dùng Weixin của mình để đổi lấy đánh giá năm sao của Cao Hải, so với Đoàn Chiêu lạnh lùng thì tên đàn ông này có vẻ nhiệt tình quá mức. Đáng tiếc Chu Hiểu không thích ăn loại này, Cao Hải cũng xem như đẹp trai nhưng vẫn kém xa Đoàn Chiêu. Làm gì có ai nhìn thấy trăng rồi còn chấp nhận lấy mấy ngôi sao đây?

Lúc cô quay người đi, nghe thấy Cao Hải giống như đang nói giỡn với Đoàn Chiêu, có nhắc tới cô, tiếng nói ở xa nên nghe không rõ lắm: “Cái cô gái vừa rồi kìa, chậc, khuôn mặt đó dáng người đó thật là tuyệt. Làm một nhân viên giao hàng thật là uổng phí nhân tài. Hình như cô ta còn có gì đó với cậu đấy, nãy còn nhìn cậu một lúc. Sao nào Chiêu, cậu có muốn không, cậu không muốn thì tôi lên nhé...”

Nương theo vài tiếng cười vang của nhóm đàn ông, Chu Hiểu nghe thấy giọng nói lành lạnh của Đoàn Chiêu: "Tùy cậu."

Chu Hiểu nghĩ thầm: “Hóa ra giọng nói của anh ấy là thế này à, thật là hay, có lẽ rêи ɾỉ sẽ rất hay.”

Chậc, Chu Hiểu tự nhận không phải là người có ham muốn nặng, thế nhưng nghe thấy giọng của Đoàn Chiêu, cô liền cảm thấy mình chắc chắn đã ướt.

....

Lúc Đoàn Chiêu về đến nhà đã là mười một giờ đêm, cả khu biệt thự vắng ngắt. Nơi này vừa được xây vào hai năm trước, có nhiều người mua, hơn phân nửa người mua là dùng để nuôi tình nhân nhỏ của mình. Vì vậy hệ thống an ninh cũng được làm vô cùng tốt... Có lẽ không được tốt lắm, bởi vì anh chợt nhớ tới lần hôn mê khó hiểu trước đó của mình.

Đoàn Chiêu uống rượu quá nhiều, tay chân có chút mềm nhũn, nhưng ý thức coi như vẫn tỉnh táo. Anh đi ra gara, luồng khí nóng bức bên ngoài đập vào mặt, hình như trong một thoáng ngẩn ngơ... Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, rất khẽ.

Đoàn Chiêu nghĩ thầm: “Có thể là hàng xóm tản bộ đi ngang qua.”

Một giây sau anh bị người ta bịt miệng mũi từ phía sau, mùi vị gay mũi từ xoang mũi xông vào đường hô hấp. Hình ảnh trước mắt anh biến thành màu đen, thoáng cái đã mất ý thức.