Ta cho rằng sẽ không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ, không nghĩ tới chỉ qua ba ngày, Sở Mặc mang về một cái bình thủy tinh xinh đẹp, bên trong có nước mắt trong suốt long lanh.
"Đây là..." Ta ngạc nhiên hỏi.
Sở Mặc nói: "Đây là nước mắt thiện lương của người cực ác.”
[Sư phụ, thật xin lỗi, con không tìm thấy nước mắt thiện lương của người cực ác, con biết người đang làm khó con, cho nên con làm giả. Đây là nước mắt của con. Sư phụ, con yêu người.]
Nghe được tiếng lòng của hắn, ta lập tức giận tím mặt: "Ngươi dám gạt ta, quỳ xuống!"
“Con không lừa người." Sở Mặc còn đang ngụy biện.
Ta đập cái chai vào mặt hắn: "Đây là nước mắt gì, chính ngươi biết rõ nhất!"
Sở Mặc nhặt cái chai lên, mím môi nói: "Sư phụ, thật xin lỗi, đây là nước mắt của con, là con lừa người."
"Đồ lừa đảo!" Ta cầm lấy cái chai, dùng sức ném ra ngoài.
Cái chai vẽ một vòng cung trên không và rơi xuống vách đá bên dưới đỉnh Bạch Vân Phong.
“Quỳ xuống!”
Sở Mặc không quỳ xuống không nói một lời mà hỏi ta: "Sư phụ, con đã làm gì sai? Tại sao sau khi biết thân phận thực sự của con thì người lại bắt đầu thay đổi thái độ?"
Ta dùng sức đá hắn một cước: "Cút! Ra ngoài quỳ!”
Một cước kia có chứa linh lực, Sở Mặc phun ra một ngụm m.á.u lớn.
Máu đỏ tươi rơi trên mặt đất, nhìn thấy mà giật mình.
Ta không đành lòng, mới vừa tiến lên một bước nhưng dừng lại.
Sở Mặc chậm rãi ngẩng mặt lên, khó khăn nói: "Đệ tử... tuân lệnh."
Tâm tình ta cực kỳ phức tạp, nghĩ thầm lần này hắn hẳn là hận ta cực kỳ.
[Lần này là ta không đúng, ta không nên lừa sư phụ.]
[Sư phụ không mang giày, chân trắng quá...]
Ta mở to mắt, không thể tin những gì ta nghe thấy.
Ta cúi đầu xuống, vừa mới tắm xong, còn chưa có thời gian mang giày.
Ta cứ tưởng hắn sẽ đau lòng, nhưng không ngờ hắn lại nghĩ đến ta!
Ta đi giày vào, vội vã ra khỏi phòng tắm.
Sở Mặc quỳ gối bên ngoài sân, khuôn mặt tái nhợt, khóe miệng chảy m.á.u tươi.
Ta không thể thấy hắn bị thương, do dự có nên gọi hắn vào hay không.
[Sư phụ nhìn ta. Ta phải giả bộ đau khổ một chút...]
Sở Mặc lại phun ra một ngụm máu, đôi mắt trông mong nhìn ta.
Ta: "...”
Ta quay đi không biểu cảm.
Chờ hắn không nhìn thấy, ta chạy như điên, rời khỏi Bạch Vân Phong như gió.
Lần đầu gặp nhau, ta còn tưởng Sở Mặc là một tiểu tử đáng thương, sau này mới biết hắn là một quân tử dịu dàng. Bây giờ ta mới hiểu, thì ra hắn là một kẻ biếи ŧɦái!
Hắn không thích nữ chính Tô Thanh Thanh, mỗi ngày đều nghĩ đến ta.
Ta là đàn ông mà!
Hơn nữa, bề ngoài thì có vẻ nghiêm túc nhưng cả ngày sao chỉ nghĩ đến eo, chân, mắt cá chân của ta?
Ở thời hiện đại, điều này sẽ được coi là quấy rối tìиɧ ɖu͙©!
Nhưng rốt cuộc ta không thể làm gì hắn, điều ta nghe được là giọng nói của hắn. Ta không nghĩ tới hắn chưa bao giờ nói ra điều đó và cũng chưa bao giờ hành động như thế.
Nam phụ ác độc này, một ngày mà ta cũng làm không nổi nữa!
Mắt thấy mười năm kỳ hạn đã tới gần, nếu như nam chủ lại không đột phá được huyết mạch, thì mọi người sẽ cùng nhau hoàn thành trò chơi.
Ta suy tư thật lâu, quyết định buông tay đánh cược một lần.
Bằng những nỗ lực không ngừng nghỉ, Sở Mặc cuối cùng cũng kết đan. Tất cả huynh đệ ở Bạch Vân Phong đều rất vui mừng và tổ chức tiệc ăn mừng.
Ngày đó, ta gọi Sở Mặc tới Vô Vong Nhai.
“Sư phụ có gì phân phó?" Hắn không có bất kỳ hoài nghi, ngoan ngoãn đi tới Vô Vong Nhai.
Ta nhìn vực sâu phía dưới, thanh âm nhàn nhạt: "Sở Mặc, chúc mừng ngươi kết đan, ta có lễ vật muốn tặng ngươi.”
Hai mắt Sở Mặc sáng lên: "Cảm ơn sư phụ!”
[Ta biết ngay, sư phụ cho dù đánh ta, mắng ta thì trong lòng vẫn có ta.]
Nghe được tiếng lòng của hắn, trái tim ta run rẩy: "Ngươi lại đây.”
Sở Mặc không hề phòng bị đi tới bên cạnh ta: “Sư phụ?”
Thừa dịp hắn không chuẩn bị, ta cầm kiếm dùng sức đ.â.m vào bụng hắn.
Phụt!
Sở Mặc cúi đầu nhìn kiếm đ.â.m ở bụng, lại ngẩng đầu không thể tưởng tượng nổi nhìn ta: "Sư... phụ?"
Ta khẽ cắn môi, dùng sức chuyển động chuôi kiếm, vận chuyển tu vi, hủy diệt đan điền của hắn, lại từ bên trong mổ ra kim đan.
Rút kiếm ra.
Sở Mặc chậm rãi ngã trên mặt đất, khóe miệng chảy máu: "Vì... Cái... Sao?”
“Sở Mặc, ngươi thật ngu xuẩn."
Ta cầm kim đan, cười lạnh: "Lúc trước ta biết huyết mạch của ngươi không đơn giản, mới thu ngươi làm đồ đệ.”
“Ngươi có biết không? Huyết mạch của ngươi rất đặc biệt, kim đan ngươi tạo ra có thể khiến tu vi của ta tiến xa hơn. Cảnh giới của ta trì trệ đã lâu, chỉ có kim đan của ngươi mới có thể khiến ta đột phá. Ta đã cẩn thận bồi dưỡng ngươi, tất cả cho ngày hôm nay.”
Sở Mặc mở to hai mắt.
“Hiện tại, ngươi đã vô dụng, tạm biệt.”
Ta đá hắn xuống Vô Vong Nhai.
Hắn rơi xuống trong gió.
[Thì ra là thế! Ta, Sở Mặc, cả đời này không có người yêu ta. Tất cả đều là giả! Đạo đức giả!]
Răng rắc.
Điểm sáng trong lòng bàn tay ta bỗng nhiên bay ra, nhanh chóng rơi xuống vách núi, đi theo Sở Mặc.
Nước mắt ta trào ra mãnh liệt.
Về sau, ta không nghe thấy tiếng lòng của Sở Mặc nữa.
Gió thổi qua Vô Vong Nhai, lạnh thấu xương.
Tâm tình khi ta g.i.ế.c c.h.ế.t Sở Mặc là như thế nào đây?
Có lẽ là gan cùng túi mật của ta sắp vỡ tung và đầu óc ta trống rỗng.
“Cạch!”
Kiếm trong tay ta rơi trên mặt đất. Âm thanh đánh thức ta thoát khỏi mơ hồ.
Ta nhảy xuống vách đá.