Chương 8: Đêm Ở Ký Túc Xá (2)

Học .

Việc học đối với Minh chẳng có gì đáng để nói nữa , cũng không có gì đáng để bàn , bản thân Minh đã sớm ghét học nhưng có đôi khi nhất định phải cố gắng .

Con người mà , lớn lên cũng học được cái gọi là trách nhiệm .

Minh đi học tiếng Trung .

Thú thật , học tiếng Trung khổ như chó vậy .

Chỉ riêng việc chuyển từ chữ cái latin sang chữ tượng hình đã làm Minh mệt như chó chết , Minh thời điểm đó cũng không biết mình vượt qua như thế nào .

Càng đáng nói là các trung tâm dạy tiếng Trung thời điểm đó dạy tiếng Trung như đấm vào tai học sinh .

Nếu không phải Minh là trường hợp đặc biệt có khi hắn học được nửa khóa lập tức từ bỏ .

Đầu tiên như đã nói , Minh khi đó không phải công chức nhà nước , thời gian trống của hắn rất nhiều và Minh chỉ đắm chìm trong Dota .

Giai đoạn đầu tiên , Minh chỉ chơi ở Server Sea , đây là rất bình thường dù sao người Việt Nam chủ yếu đều chơi ở server Sea .

Sau này , rank càng ngày càng cao , khi chạm mốc 6000 mmr thì tìm một trận cùng rank trở nên cực kỳ mất thời gian , Minh cũng chỉ có thể chuyển sang server Perfert World của Trung Quốc .

Thế là Minh từ "bobo" "putang inamo" bắt đầu đổi thành " ní ỷ uấy nỉ sư suấy? " "nỉ truy sử pa " "Cao nỉ ma" . ..

Không thể không nói , vừa học vừa chửi nhau với người bản địa . . . đúng là cách tốt .

Cách một cái màn hình , ai sợ ai ? , cứ bật mic lên mà chửi , phát âm sai người ta không hiểu cũng không mất mặt .

Dần dần , mặt chữ thì Minh không nhận ra được bao nhiêu nhưng chửi nhau cũng rất có nghề , tất nhiên sang server Trung Quốc không chỉ có chửi nhau bởi Dota là game đồng đội , Minh rất nhanh cũng phải quen được vài đồng đội bên đó .

Quen mà , quen thì phải nói chuyện , nói chuyện thì phải cố nhận mặt chữ , nói chuyện nhiều , trình độ tăng càng mạnh hơn nữa người Trung Quốc thật ra có một cái tương đối đáng khen .

Thứ này gọi là Tinh Thần Đại Hán .

Tinh Thần Đại Hán có rất nhiều mặt , xấu tốt đều có nhưng biết dùng thì lại giúp đỡ rất lớn cho Minh , ví dụ chỉ cần nói với mấy đứa bạn bên Trung là Minh đang muốn học tiếng Trung . . . lập tức sẽ nhận được rất nhiều sự giúp đỡ .

Đây là sự thật , người Trung Quốc vẫn luôn muốn khuếch đại ngôn ngữ của bọn họ ra ngoài quốc nội , càng chào đón người ngoại quốc đi học tiếng Trung .

Minh đến hiện tại còn nhớ tháng 6 năm đó , Minh được nhận một bản Tam Tự Kinh , là nguyên một bản sách gửi thẳng từ Thẩm Quyến đến Hà Nội , thú thật thời điểm đó Minh cũng hơi hơi sợ mấy người anh em bên đó .

Tam Tự Kinh . . . quyển sách này cũng có thể coi là thần khí khi học tiếng Trung , nó tốt hơn mấy cái giáo trình ẩm ương thời đó nhiều lắm , chí ít mặt chữ Minh nhận được càng nhiều , cũng bắt đầu bỏ thời gian ra học chữ , học viết .

Lại sau một năm tức là khoảng năm 2014 , Minh đã có thể giao tiếp bình thường với đám bạn bên Trung , từ khó tất nhiên vẫn phải nhờ Google nhưng mà trò chuyện bình thường là không có vấn đề .

Weibo , Taobao , QQ , Baidu . . . đều có thể sử dụng một cách "tùy tâm" .

Cũng vào đầu năm 2014 , Minh lần đầu tiên đi du lịch nước ngoài , cũng là sang Trung Quốc .

Lần đó Minh muốn thực hiện ước mơ của mình , ước mơ lớn nhất khiến Minh học tiếng Trung , Minh muốn thấy thần tượng .



Nói ra cũng buồn cười , người khác thần tượng toàn ca sĩ diễn viên nhưng với Minh , thần tượng lớn nhất của Minh lại là Burning .

Lần đầu tiên tới Thượng Hải , lần đầu tiên đi xem một giải Lan dota 2 , lần đầu tiên nhìn thấy những "siêu nhân" bằng xương bằng thịt trong thế giới Dota2 , khi đó Minh thật sự bị choáng ngợp .

G-league 2013 .

Giải Lan đầu tiên Minh được chứng kiến sức mạnh khủng khϊếp của "Dream Team" DK với lineup huyền thoại Burning – Iceiceice -Mushi – Lanm – MMY .

Với người khác có lẽ không là gì nhưng với Minh là kỷ niệm thật đẹp , Minh còn nhớ rõ hắn phải xếp hàng bao lâu mới có thể xin được chữ ký Burning sau đó lại kích động bao lâu , treo trong tủ kính như thế nào .

Nói ra cũng có chút dát vàng lên mặt , thời điểm đó Minh cũng không ít lần đánh cùng thành viên DK , tất nhiên chỉ ở trong rank , có tùng team , có khác team nhưng cộng đồng Dota2 khi đó cũng chỉ như vậy . . . cũng có thể làm người ta nhớ đến tên mình .

Sau G-league 2013 , Minh có đi qua một vài thành phố khác của Trung Quốc sau đó mới về Việt Nam , chủ yếu là Thẩm Quyến .

Cũng chẳng hiểu ra sao Minh quen một đám bạn ở Thẩm Quyến chỉ từ trên mạng , đến cả cái thằng gửi cho Minh một bản Tam Tự Kinh cũng ở Thẩm Quyến .

Khi về nước , Minh suy nghĩ rất nhiều , bản thân Minh khi đó có khoảng hơn 300 triệu , Minh quyết định mở shop quần áo .

Tất nhiên đây không phải là suy nghĩ thoáng qua mà là suy tính nhiều lắm , Minh có thể nhập hàng thẳng từ Thẩm Quyến , có bạn bè bên đó giúp . . . cũng coi là dễ dàng .

Nghĩ là làm , đến tháng 5 năm đó Minh có một shop quần áo của riêng mình , chuyên nhập hàng nội địa Thẩm Quyến mang về bán .

Lúc này Minh mới biết các shop quần áo bán lời bao nhiêu , vừa bán vừa như đi cướp tiền về vậy .

Minh đột nhiên cảm thấy . . . cũng không có gì đáng để phấn đấu nữa , 26 – 27 tuổi có một tiệm quần áo mỗi tháng trừ hết các khoản cũng có gần trăm triệu , đấy là Minh còn không làm lớn .

Minh cũng không từ bỏ việc làm Trader nhưng Minh cũng không giao dịch với người Việt nữa mà chuyển hẳn sang giao dịch với người Trung Quốc .

Không thể không nói , thiếu gia – phú nhị đại gì gì đó bên Trung Quốc những năm 2014 nhiều như cây mọc trong rừng .

Hầu hết các Trader bán item vào thời điểm đó đều giao dịch với người Việt hoặc người "nước ngoài" , nói chung sử dụng ngôn ngữ tiếng Việt hoặc tiếng Anh còn Minh lại dùng thuần tiếng Trung kiếm tiền .

Biết tiếng Trung là một lợi thế , một lợi thế nữa là tỷ giá giữa VND cùng CNY .

Nói đơn giản thì phí sinh hoạt của Việt Nam tất nhiên rẻ hơn Trung Quốc , cùng một số tiền bên Trung Quốc có thể chỉ đủ đáp ứng sinh hoạt nhưng ở Việt Nam lại thành có của ăn của để , cái này cũng không khác Việt Nam – Mỹ hay Việt Nam – Eu bao nhiêu .

Bởi vậy đồ Minh bán chung quy đều rẻ hơn một chút so với cái giá thị trường của Trung Quốc .

Nhìn thì có vẻ Minh thiệt nhưng hoàn toàn không hơn nữa uy tín của Minh càng ngày càng lớn .

Có uy tín hơn nữa ai bảo Minh rank cao đây ? , tiếp súc Pro Player cũng nhiều , cũng nói chuyện qua vài lần , dần dần Minh bắt đầu có các khách hàng lớn đến từ chính vòng tròn Pro Player .

Đương nhiên cái việc làm ăn này không thể độc chiếm được nhưng cũng đã là một bước tiến rất lớn với Minh , chỉ cần nhìn Item mình bán ra được Burning sử dụng hay Hao sử dụng chẳng hạn . . . đây đã là một niềm vui rất lớn rồi .

Cũng vào năm nay , Dota Trung Quốc có một lỗi "bug" rất lớn , cái này gọi là "Bug Gem "

Minh không phải dân chuyên nghiệp , không thể giải thích Bug Gem là gì được nhưng đây là cơ hội cả chục năm mới có một lần , không biết bao nhiêu Trader "tay to" đến "tay cực to" trong thị trường Trung Quốc đổ vào , Minh may mắn cũng có thể lên được con thuyền này .



Các item "được" Bug Gem sẽ có giá trị gấp mười lần , hai mươi lần thậm chí thuộc về hàng càng bán càng ít , càng bán càng không có .

Nó dần dần thành thứ thể hiện độ chịu chơi , thành thứ thể hiện giá trị bản thân trong game , có thể làm mù mắt nguyên một đám người , có thể làm cả trăm người quỳ bái .

Minh còn nhớ cuối năm 2014 , lần đầu tiên Minh "được" bán đồ cho Vương thái tử gia .

Với dân Trader , mỗi đồ Bug Gem bán ra tất nhiên là ít đi một lần nhưng lại là một lần uy tín tăng mạnh thậm chí là cả danh tiếng .

Vương Tử Thông khi đó chỉ đơn giản để lại một dòng chữ "uy tín" như bao "feed back" khác thôi đã chẳng khác nào một biển chữ vàng đối với Minh .

Hắn làm ăn càng ngày càng lớn sau đó Minh mới hướng ánh mắt ra các khu vực khác .

Minh lại đi học , lần này là học tiếng Anh .

Học không bao giờ là muộn cả , tiếng Anh cũng vậy .

Quá trình học tiếng Anh thì dễ hơn quá trình học tiếng Trung nhiều lắm dù sao ít nhất Minh còn có cái gốc , bao năm nay nhiều ít vẫn dùng tiếng Anh , ngữ pháp có thể quên bằng sạch nhưng từ vựng lại tương đối mạnh .

Có kinh nghiệm học tiếng Trung một lần , có kiên trì , bán shop quần áo bình thường cũng có khách nước ngoài , bạo gan , dám nói , dám giao tiếp .

Giáo trình học tiếng Anh cũng không nát như giáo trình học tiếng Trung , Minh có thể vỗ ngực mà nói "+ rep uy tín" đối với trung tâm tiếng Anh của mình .

Sau khoảng nửa năm , Minh hoàn thành quá trình học tiếng Anh giao tiếp .

Tiếng Anh của hắn ở thời điểm đó thua xa tiếng Trung nhưng cũng đủ dùng rồi nhưng khi đó Minh lại cảm thấy có chút gì đó trống rỗng .

28 tuổi , có tiền thậm chí nếu Minh thích có thể có cả nhà , bán hết đồng đồ Dota 2 cùng CSGO đi thì không chỉ có nhà mà còn có cả xe .

Shop quần áo thì vẫn còn đó hơn nữa Minh đã mở đến cái shop thứ hai .

Minh khi đó tự hỏi liệu hắn có nên đi hết con đường này hay không ? .

Trong mắt rất nhiều người đặc biệt là họ hàng của hắn , Minh thật ra là một thằng bán quần áo , chỉ thế mà thôi .

Trader là cái gì ? , uy tín là cái gì ? , xin lỗi các cô các bác không biết .

Minh suy nghĩ rất nhiều cuối cùng Minh bán hết đống đồ CSGO cùng Dota2 của mình , chỉ giữ lại một số vật làm kỷ niệm .

Minh có tiền , có rất nhiều tiền .

Có tiền liền có nhà , có xe , không chỉ bốn bánh mà cũng lên đời luôn con hai bánh .

Minh thuê người trông cửa hàng , rồi lần đầu tiên . . . đi nộp CV xin việc , thật sự là lần đầu tiên trong đời đi nộp CV .

28 tuổi , chỉ có bằng tốt nghiệp cấp 3 , ngoài ra còn chẳng có kinh nghiệm đi làm , vậy Minh sẽ làm gì ? .

Kể ra cũng buồn cười , cái này rất giống "đại gia giả vờ nghèo đi làm và cái kết" vậy .

Đại gia thì không dám nhận nhưng "giả vờ nghèo đi làm" thì có chút đúng , về phần "cái kết" thì cũng chưa biết kết thế nào .