Phượng mắt nửa rủ mi che khuất đi nồng đậm tràm ám, gọng kính vàng phản chiếu lên những hình ảnh trên màn hình máy tính. Văn Mang ban đầu chỉ nghĩ Mạn Thanh làm chuyện gì quá phận mới làm Hỏa Hỏa kích động bỏ chạy nhưng chuyện này thật sự đáng giận.
Năm ngón tay thon dài mang vết chay do nhiều năm cầm bác sĩ cứu mệnh người công cụ cắm chặt vào lòng bàn tay có trên sàn có vài đạo máu nhiễu xuống.
Mạn Thanh ngồi ở phòng khách trông ngóng nhìn về phía cửa phòng Văn Mang, căm giận cắn môi- Không ngờ Văn Mang lại như vậy ghê tởm ta, chỉ là con súc sinh hắn có cần quá đáng vậy không?.
Tiếng cửa mở, Mạn Thanh xú mặt nháy mắt biến mất trang lên áy náy, lo lắng biểu tình, giọng mang tia sắp khóc rưng rưng hướng Văn Mang:" Văn Mang ngươi đừng sinh khí để ta chạy đi tìm ngươi miêu về"
Hắn cố tình hơi giơ cánh tay băng bó còn máu động, đau mặt hề hề đáng thương nhìn Văn Mang sau lại ngó ngoài mưa bão như do dự điều gì- đây là kỹ năng hắn học được kiếp trước nam nhân nào lại qua được một cái mảnh dẻ yếu ớt thiện lương đóa hoa đâu, hắn tin ngay cả Văn Mang cũng chỉ đơn thuần là nam nhân có đủ thất tình lục dục.
Mạn Thanh hạ người từ từ hướng về phía cửa- " Ngươi không cần đi tìm nó"- quả như ta mong đợi, nói chung ta Mạn Thanh vẫn hơn cái kia súc vật.
E lệ ánh mắt quay lại Văn Mang hạ giọng hỏi: " Như vậy có tốt không?"
Mạn Thanh hắn mong đợi phía sau lưng hắn khuôn mặt người phải thương tiếc, áy náy bất bình giùm hắn. Lời nói vừa cất ra, tất cả e lệ đều biến mất phía sau nam nhân không có như hắn ý muốn, mệnh danh ôn nhu nam thần giờ tràn đầy lãnh khí hướng hắn cổ siết chặt hắn hơi thở.
Thân thể cứng đờ không dám cử động, thứ áp lực này còn đáng sợ hơn là đời trước tang thi, Mạn Thanh hắn chỉ dám run run giọng: " V...Vă...Văn...Ma...Mang"
Không đợi hắn hoàn hồn, hắn thân thể bị nhấc bổng lên không trung cổ bị đè nén khí khó thở giẫy giụa: " Thả... ra...thả...ta ra!"
Văn Mang nghiêng đầu nhìn hắn trên tay dơ bẩn đê tiện người, hắn sẽ không gϊếŧ người này vì quá... bẩn! " Lúc ngươi bóp Hỏa Hỏa sau ngươi không thả nó ra?"
" Sao ngươi biết?" Mạn Thanh kinh hoảng nhìn Văn Mang quên đi cả việc hắn hô hấp bị chặn đứng.
Không được câu trả lời Mạn Thanh bị Văn Mang ném ra khỏi cửa nhà, nước mưa ướt đẫm hắn đầu tóc, hắn quần áo, ở mặt thế hắn có bao nhiêu chật vật bây giờ hắn nhận được bấy nhiêu.
" Nhà ta có camera"- một câu nói đơn giản làm Mạn Thanh chết lịm đi, quần áo bị Văn Mang coi như rác ném ra ngoài nhưng hắn không còn để tâm đến chuyện này nữa- nếu Văn Mang có camera vậy thì chuyện ta có dị năng hắn cũng biết!!!
Như vậy không được mạt thế tiến đến chưa đầy một năm ta không thể bị bắt thí nghiệm được, Văn Mang ngươi chờ đó- Mạn Thanh một người biến mất ở cuối phố ác độc ánh mắt nhìn về cái còn sáng duy nhất ngôi nhà " Nếu ta không được ngươi này bàn tay vàng thì ngươi còn ích lợi gì nữa"- đúng vậy ông trời cho hắn trọng sinh thì hắn là thế giới này vai chính, mọi thứ tốt đẹp nhất định phải thuộc về hắn.
Thu dọn xong Mạn Thanh, Văn Mang mang ô dù theo định vị tìm lại nhà mình Hỏa Hỏa. Mạn Thanh có dị năng hắn cũng không định nói với ai coi như là trả xong cha mẹ Mạn Thanh cái ân tình nhưng nếu Mạn Thanh còn đυ.ng tới hắn hay Hỏa Hỏa thì...
hỏa Hỏa vị trí ở Hoa Hạ bệnh viện làm Văn Mang có điểm vô ngữ, hắn hy vọng đừng như hắn tưởng nhà hắn Hỏa Hỏa ở trước cửa bệnh viện còn hắn ở cổng sau lái xe haizzz.
Nhà ai miêu giống miêu nhà hắn ủy khuất liền rời nhà chạy tới chõ làm tìm mình đâu chứ? Xe dừng trước cửa bệnh viện, bật ô dù Văn Mang bước vào phía trong quả thật có đoàn mao cầu nhỏ gừ gừ bên góc cửa, lâu lâu lại thở dài làm lão nhân bộ dáng hảo đáng yêu.
Mấy tháng trước hắn nhặt được Hỏa Hỏa cũng giống tình cảnh lúc bấy giờ, mưa giông bão tố bầu trời đen khịt. Ngày đó hắn xe gặp vấn đề, chỉ còn đoạn đường ngắn nên hắn quyết định đi bộ, thùng giấy chứa Hỏa Hỏa ban đầu hắn cũng không chú ý chỉ tiếp tục đi tiếp nhưng thùng giấy phát ra tiếng kịch cùng nho nhỏ miêu kêu như có ai dùng lông vũ vuốt nhẹ hắn tâm can. Kỳ lạ giữa này gió lớn âm thanh đó phá lệ rõ ràng bắt buộc hắn phải dừng lại.
Bên trong thùng giấy có cái gầy tiểu mao tử, long mao ngắn gọn nhiễu nước hình như là chỉ mèo con, nhìn này miêu như ngốc tử hướng thùng giấy đâm tới choáng váng làm Văn Mang có điểm buồn cười nhưng thấy miêu thân thể quá yếu mới lấy tay chặn hắn lại. Tưởng mèo nhỏ sẽ hoảng sợ né tránh ngược lại còn chủ động thân mật cọ cọ hắn. Nhưng Văn Mang bệnh không thể cho hắn nuôi mèo. Định rút tay bỏ đi lại thấy mèo con hai đồng tử miêu hổ phách ẩn dật ánh vàng nhìn hắn làm hắn nhớ đến cái thần bí người bao năm xuất hiện trong giấc mộng, kỳ lạ hắn khiết phích bệnh duy nhất người trong giấc mộng là hắn thứ duy nhất khát khao chạm tới. Nhưng giấc mộng kết thúc khi hắn nhặt được Hỏa Hỏa, có lẽ đi...
" Hỏa Hỏa chúng ta về nhà"