“Hổ gia, đến rồi”.
Nghe tiếng người tới Triệu Hổ như được tiên âm, cả người sảng khoái.
Thế là không cần mất thêm 100 lượng bạc rồi. Hổ gia đại hỉ quát:
“Quách mặt rỗ, tiểu tử kia đâu, mau nói rõ ràng”.
Người tới đúng là Triệu gia đệ nhất chân chó Quách Sơn.
Hắn đối với Tống Khuyết sớm đã ghi hận, vì vậy nghe Triệu Hổ nói muốn xử lý tiểu tử này không nói hai lời lập tức đồng ý.
Nghe Triệu Hổ sắp xếp, hắn ngồi túc trực tại cửa Tây từ sáng sớm. Khi thấy xe của Tống Khuyết ra thành lập tức cưỡi lừa ra roi chạy đến đây báo tin.
“Hổ gia, các vị gia, tiểu nhân thấy hắn ra khỏi thành lập tức đến báo. Tiểu tử đó đi xe chậm, chắc không mấy chốc sẽ đến nơi đây”.
“Hay lắm, ta còn tưởng thằng con hoang đó hôm nay không về thôn đây” – Hổ gia vui sướиɠ kêu lên.
Bên kia 4 người cũng tinh thần tỉnh táo. Một vị Ô gia con em đã ma quyền sát chưởng:
“Thiên Đức ca, hay chúng ta tiến lên xử lý kẻ này, còn tiết kiệm thời gian trở về thành đây”.
“Không cần nóng vội, đã chờ được một buổi, thêm chút thời gian nữa cũng có sao. Mọi việc cứ y theo kế hoạch mà làm”
Ô Thiên Đức nói rồi từ trên lưng ngựa gỡ xuống cây cung sắc màu ám vàng, vừa vuốt ve vừa quay sang người bên cạnh dặn:
“Lão Ngụy, đối phương có thể biết võ, chút nữa cẩn thận một chút. Bắt sống tốt nhất nếu không cũng chớ nương tay”
“Ô gia, yên tâm”
Người trung niên Hắc Hổ bang đứng bên cạnh Ô Thiên Đức nãy giờ vẫn giữ im lặng lúc này khàn khàn đáp lại.
.........
Tống Khuyết lúc này đang thảnh thơi ngồi trên xe lừa, thử câu thông với con ấu ưng.
Sơn Tước lúc này cũng đang đậu trên vai hắn hiếu kỳ đánh giá đại gia hỏa trước mắt.
Tống Khuyết mấy lần thử dùng phân hồn tiếp xúc với ấu ưng, làm sao gia hỏa này còn nhỏ mà tinh thần cứng cỏi dị thường. Chống cự quyết liệt làm hắn không biết thế nào vào tay.
Chẳng lẽ làm thương hoặc đánh ngất nó.
Tống đại gia tay chân lực lớn vô cùng, hắn cũng sợ hơi không cẩn thận. Răng rắc một cái làm tiểu tử kia đi đời nhà ma nha.
Đến lúc đó hắn khóc kêu ai.
Hay còn là bỏ đói nó mấy hôm, đợi tinh thần uể oải rồi thử tiếp xúc a.
Hắn vò đầu buồn bực nghĩ.
“Dù sao tiểu tử ngươi thành sủng thú của ta là không thoát. Trước cho ngươi cái tên, nhìn đầu có lông vàng, vậy gọi ngươi Tia Chớp đi”.
Kia tiểu gia hỏa căn bản không điểu hắn, ngửa đầu mắt lé nhìn hắn. Thể hiện khinh miệt rõ ràng.
“Ô, tiểu gia hỏa có cốt khí nha, đợi về đại gia ta thật tốt điều giáo ngươi”.
Tống – Tokuda lão sư cười dâʍ đãиɠ.
......
Đang trêu chọc Tia Chớp Tống Khuyết bỗng tinh thần xiết chặt.
Trong phạm vi Lĩnh Vực hắn thấy mấy vệt đen lóe lên chớp mắt đã đến trước người hắn.
Ám tiễn.
Trong đầu chỉ kịp hiện 2 chữ này Tống Khuyết vội vàng rút đao vung một vòng, đồng thời lăn người xuống xe né tránh.
Đốc... đốc... đốc
Mấy tiếng tên cắm vào đất vang lên dọa Tống lão gia ứa ra hàn khí.
Suýt nữa thì đυ.c mấy lỗ trên cơ thể.
Sau đó lại lập tức nổi giận.
Luôn là có điêu dân muốn hại trẫm, ta trêu ai chọc ai nha.
Nhìn liếc qua nôn nóng bất an trong l*иg kêu liên tục Tia Chớp, Tống Khuyết quyết đoán dùng phân hồn phụ thân Sơn Tước chỉ huy nó bay lên quan sát. Mình thì nhanh chóng cầm chặt đao tiến lên.
Thấy trong tầm mắt nơi xa chỉ có 6 người, hắn mới thoáng yên tâm.
Là bọn hắn.
Trong đám người Tống đại gia nhận ra người quen, là Triệu Hổ với Quách Sơn nha. Hóa ra là chuyện như vậy, trong lòng hắn sát ý dâng trào.
Vốn tưởng có thể hòa bình chung sống, xem ra mình quá thuần chân rồi. Nhân gia đây là muốn gϊếŧ mình cho hả dạ a.
Lúc này Ô Thiên Đức thấy 4 người ám sát cũng không gϊếŧ được Tống Khuyết, 2 mắt cũng hiện lên kinh ngạc. Tiến lên nói:
“Hảo thân thủ”.
“Các hạ là ai, chúng ta hẳn không có thù oán đi” - Tống Khuyết gằn giọng nói.
Đối phương mũi tên nhanh, chuẩn vô cùng, hắn bây giờ trong lòng vẫn còn sợ hãi, kiêng kị đây.
“Không oán không thù, chỉ là bắt người tiền tài thay người tiêu tai. Tiểu huynh đệ ngươi hay là phối hợp chúng ta tự trói 2 tay, miễn ta ra tay không biết nặng nhẹ làm thương ngươi”.
Sơn Tước xác nhận qua, không còn người mai phục. Đối phương chỉ cần không phải Lương Tĩnh, Phong Hàn bọn hắn Tống gia còn là không sợ. Tâm tình cũng bình phục mấy phần.
Nhìn kẻ đến lớn lối vậy, Tống đại gia sao điểu hắn:
“Ái da, lớn lối như vậy. Không đái một bãi soi xem mình là ai, làm thương Tống gia, ngươi cũng xứng sao?”
“Tiểu tử lớn mật, Thiên Đức ca mến tài không muốn thương ngươi còn không biết điều. Xem hôm nay bọn ông phải lột da ngươi không thể”.
Không chờ Ô Thiên Đức nói chuyện, bên cạnh đám Ô gia tử đệ đã bạo khiêu như sấm. Dục muốn xông lên.
Ô Thiên Đức mặt đen như đáy nồi, tại Hoàng Diệp trấn này còn chưa có người dám cùng hắn nói như thế đâu. Đưa tay cản lại muốn xông lên đám người, hắn cười lên âm trầm, hai mắt tàn độc nhìn Tống Khuyết:
“Hay hay, tiểu tử không biết trời cao đất rộng. Để Ô gia ta đích thân dạy dỗ ngươi”.
Nhìn đối phương đơn độc lao tới, sớm đối với võ giả hiếu kỳ đã lâu Tống Khuyết cũng là nóng lòng muốn thử. Cười lớn:
“Bơi hết vào đây”
Đối phương hiển nhiên có công phu thật, chỉ riêng lực lượng cùng tốc độ là hơn xa thường nhân. Quyền cước xuất ra như đạn pháo rời nòng, tiếng ầm vang chấn tai không ngớt.
Nhưng Tống Khuyết không phải thường nhân, hắn hold được. Cho đao vào vỏ tiến lên cùng đối phương quyền cước tương đấu.
Vốn cho chính mình ra tay, bắt giữ đối phương dễ như ăn cháo. Ô Thiên Đức bây giờ càng đánh càng kinh hãi, đối phương rõ ràng còn rất lóng ngóng, chiêu thức cũng không đâu vào đâu. Làm sao phản ứng của tiểu tử này quá biếи ŧɦái, nhiều lần giữa đường còn có thể biến chiêu né đòn.
Hơn nữa đối phương một thân sức mạnh kinh người, cùng mình đấu mặt không đỏ, thở không gấp. Ẩn ẩn sức tại mình trên, còn đang bảo lưu không ít. Nghĩ đến đây hắn sao không sợ.
Tống Khuyết sơ cùng người đấu, tay chân còn hơi vụng về. Nhưng được lợi thân thể, nhanh nhẹn hơn xa đối phương, rất nhanh ứng đối tự nhiên.
Giao thủ mấy chục chiêu, cân lượng đối phương cũng đã biết đến thất bát. Đối phương sức mạnh gấp mấy lần người thường, tầm 500 cân. Nhưng so với hắn Tống đại quan nhân hơn 1500 cân thì còn thua xa.
Xem ra chỉ cần không phải trong thành 4 vị kia cấp độ, hắn Tống Khuyết cũng không phải không có lực bảo vệ mình sao. Hắn bắt đầu mất kiên nhẫn.
Con người thường sợ hãi những gì không biết. Bây giờ đã thử cùng võ giả giao thủ Tống Khuyết cảm thấy yên lòng không ít.
Cảm giác gấp gáp bấy lâu cũng tan, ứng đối càng trở nên thong dong. Dần dần tăng thêm lực độ, còn không thiếu đánh trả làm vị kia Ô gia chật vật đứng lên.
.....
Lão Ngụy cùng hai tên Ô gia đệ tử nhìn trong sân 2 người.
Từ đầu còn mùi ngon thưởng thức Ô Thiên Đức đè lên tiểu tử kia đánh, làm cho tiểu tử kia né trái hở phải. Không quên hò hét trợ uy.
Nhưng càng lúc càng không đúng nha, vẫn là lão Ngụy ánh mắt lão đạo. Thấy không ổn lập tức rút đao xông lên.
“Ô gia nguy hiểm, tất cả theo ta lên”.
Ô Thiên Đức khổ khổ chống đỡ thở không ra hơi, nghe sau lưng người quát, mừng rỡ.
Vẫn là lão Ngụy đáng tin cậy nha. Còn chuyện lấy nhiều khi ít, hỗn bang phái không phải chuyên làm việc này sao.
Hơn nữa ở đây ai dám nói ra.
Không ổn.
Ám vui mừng Ô gia có chút phân tâm, để lộ ra sơ hở. Vừa chết không chết bị gà mờ Tống Khuyết bắt lấy, bị hắn tận dụng thời cơ tặng cho một cước.
Số khổ Ô gia không kịp chờ đến cứu viện đã bị 1 cước hơn ngàn cân quét trúng. Dù vội vàng giơ 2 tay bảo vệ nhưng cũng như bị trâu rừng húc vậy bay xa, một thân xương cốt như tán giá.
Đám tiểu đệ thấy vậy kinh hãi, nhưng Tống Khuyết cũng không cho bọn hắn thời gian phản ứng.
Từ hông rút ra đao, tiến lên gặp người là chém bừa. Không có đao pháp gì chỉ 2 chữ nhanh, chuẩn.
Ngoại trừ lão Ngụy còn trèo chống được mấy đao, còn lại 2 người kia Ô gia đệ tử chỉ là tặng đầu người. Không ra mấy phút 3 người tất cả đều nằm trên mặt đất.
............
Triệu Hổ cùng Quách Sơn một thân bản lĩnh gà mờ tất nhiên bị người ta chướng mắt.
Bọn hắn cũng thanh nhàn như thế nhìn trong sân Tống Khuyết bị người quần ẩu.
Nhưng làm sao Ô gia càng đánh càng có vẻ chật vật. Chẳng lẽ cảm thấy cầm 300 lượng nhẹ nhàng quá lòng có băn khoăn nên phải diễn vất vả một chút.
Ố, làm sao 3 người này cả kinh chợt rống, làm Hổ gia giật mình.
Lại nữa, Ô gia làm sao lại bay ra ngoài rồi.
Nà ní.
Kịch bản không đúng nha.
Hổ gia tóc gáy dựng đứng, thấy sự có biến lập tức té. Vội vàng đoạt lấy ngựa nhảy lên chạy như điên.
Đệ nhất chân chó Quách Sơn còn trong gió ngơ ngác, chưa kịp phản ứng lại.
Thây chủ tử đã chạy đi mới hốt hoảng nhảy lên lưng lừa thúc dục chạy đi, miệng không quên hô:
“Hổ gia, chờ ta nha”.
Mẹ nó, hố đông đội cũng không như vậy nha.
Ngươi không biết lặng lẽ mà chuồn êm sao.
Hổ gia âm thầm mắng hắn cả ngàn lần, cũng không quay đầu giục ngựa chạy như điên.
.....
Vừa kết thúc chiến đấu Tống Khuyết đang đi về phía Ô Thiên Đức nghe tiếng la giật mình.
Ngẩng đầu mới chợt hiện Triệu Hổ chủ tớ 2 người thế mà chạy.
Như vậy sao được, vội vàng từ trong không gian lấy ra cung tên nhắm 2 người chính là một tiễn.
Triệu Hổ chạy sớm, khoảng cách quá xa, mũi tên bắn trúng mông ngựa nhưng đâm vào không sâu, con ngựa bị đau càng chạy nhanh, chỉ chốc lát đã mất dạng.
Còn lại đen đủi Quách Sơn đồng chí, lừa cưỡi trúng tên, đang chạy bỗng ngã chó gặm phân, lăn mấy vòng đầu váng mắt hoa. Lúc tỉnh người nhìn lên đã thấy Tống Khuyết gần ngay trước mắt.
Hắn sợ đến phát tè, vội quỳ xuống khóc hô:
“Tống gia, ngài tha ta nha. Tiểu nhân cũng chỉ phụng mệnh làm việc”.
Tống Khuyết không quản hắn, cho hắn 1 chưởng vào gáy đập hôn mê, xách như xách gà con trở về. Bên kia còn một vị đang giãy giụa muốn chạy đây.