Hoàng Diệp trấn,
Đoàn người vào thành cũng không tại một nơi dùng lại, Tống Khuyết giao xe cho lão Chung để hắn mang về cho Chung Hội giúp xử lý. Riêng phần mình mạn bất kinh tâm đi dạo.
Nhìn trước mặt thiết phô mở rộng cửa, tiếng leng keng vẫn như cũ vang lên không dứt. Tống Khuyết cảm thán một phen thời gian trôi qua thật nhanh.
Thu liễm tâm thần bước chân đi vào, lần này cũng không có ai mắt mờ tiến lên gây sự với hắn. Nhìn một thân trang phục trên người hắn đám đại hán gác cửa đều cười tươi đón chào.
Lúc này, nhàm chán gục đầu lên quầy tiểu nhị thấy Tống đại gia, lập tức sáng mắt lên chạy đến:
“Công tử, ngài mời vào”.
Đon đả dọn ghế pha trà, lúc này mới hỏi:
“Công tử ngài là có cái gì cần mua sao. Tiểu điếm chất lượng toàn vùng chính là trứ danh. Hay để tiểu nhân chọn giúp ngài 1 thanh bội kiếm, xứng với ngài phong thái chính là nhất tuyệt”.
Đây mới là tiếng người nói, thế này mới là đạo làm ăn sao. Tống đại lão gia tâm tình thư sướиɠ, tưởng 2 lần đến đây đãi ngộ chính là trời đất khác biệt.
Nhưng cũng không tưởng, hơn 1 năm qua hắn dài cao không ít, quần áo thượng hạng chỉn chu. Gương mặt lại là thông qua Tesseract vi chỉnh cơ bắp trở nên tuấn lãng vô cùng. Làm người nhìn thấy là mắt sáng, chỉ cần không mù cũng biết đây là một vị phiên phiên công tử, ai dám đắc tội.
Thoải mái nhấp ngụm trà, hắn mới chậm rãi nói:
“Trong nhà tiểu bối muốn tập đao, ngươi giúp ta chọn một thanh đao tốt, không cần quá nặng. Cùng với một thanh chủy thủ là được”.
Sảng khoái, lập tức chính là bán được 2 món. Tiểu nhị mừng tít mắt vội vã cho hắn chuẩn bị.
Nhìn trên bàn đồ vật Tống Khuyết cũng cảm thấy hài lòng. Một thanh chủy thủ giống của hắn, 1 thanh đao mỏng cong cong, dài tầm 80cm. Cũng là phù hợp với Lý Tín.
Gật đầu, hỏi tiểu nhị - “Ân, chính nó. Thanh toán đi”.
Thổ hào chính là như thế sảng khoái, điếm tiểu nhị cười nhanh liệt miệng nói:
“Cả 2 thứ này tiểu nhân xin thu ngài 25 lượng”
Đồ sắt chính là đắt nha, Tống Khuyết âm thầm kinh hãi. Nhưng tiền kiếm dễ dàng tiêu lên hắn cũng không đau lòng, khẳng khái lấy tiền ra trả.
Tiểu nhị thấy bạc mắt sáng rực, vội vã thu lấy rồi dùng bao bố đem 2 thứ gói lại cho Tống đại gia.
Hài lòng gật đầu, Tống đại quan nhân mới bâng quơ hỏi:
“Lần trước ta có đến đây, điếm tiểu nhị không phải là ngươi đi”.
Đầu năm, thiết phô tiểu nhị vì dính đến mất cắp đồ vật giá trị không rẻ mà bị trọng phạt. May nhờ có quan hệ mới bảo toàn được cái mạng, nhưng công việc là không giữ được.
Mới tiểu nhị bị bánh trên trời đập trúng, tự dưng kiếm được công việc nhàn hạ, béo bở tất nhiên mừng tít mắt. Nghe có người hỏi như tìm được nơi trút bầu tâm sự, đầu đuôi câu chuyện nói ra:
....
“Chính vì thế, hơn nửa năm trước tiểu nhân đã là này thiết phô mới tiểu nhị. Công tử ngài ít đến thấy ta lạ mặt cũng phải”.
Xem, đắc tội Tống gia, ông trời cũng không tha ngươi đi. Tống Khuyết hài lòng gật đầu, đối với tiểu tử này rất thuận mắt. Cho hắn 1 cắc bạc cười hỏi:
“Tiểu nhị, ta hỏi ngươi. Trong thành bây giờ có sòng bạc nào mở không. Bản công tử đi cả đêm, bây giờ ngứa tay, muốn giải nghiện một chút”.
Có tiền được cầm, đối với vị gia này tiểu nhị càng thêm nhiệt tình. Gật như giã tỏi nói:
“Có có, công tử. Để tiểu nhân gọi người cho ngài dẫn đường”
Nói rồi gọi lại 1 đại hán giữ cửa, nhét cho hắn mấy đồng thì thầm cái gì. Người kia mừng tít mắt ân cần tiến đến Tống Khuyết dẫn đường. Nghe có tiền kiếm, Tống đại gia cũng hài lòng vô cùng, hăng hái bước theo.
Buổi sáng sòng bạc khá là vắng vẻ, Tống đại ảnh đế đó chính là phải sử 12 thành bản lĩnh diễn xuất mới có thể từ đó âm thầm cầm hơn 30 lượng bạc cất vào không gian. Tại chủ sòng không nỡ cùng giữ lại, âm trầm mặt hai tay trắng trơn rời đi.
Tốn chút thời gian mua thêm mấy bộ quần áo mới cùng chút kẹo mứt, Tống Khuyết cảm thấy cũng không còn gì cần thiết liền trước tiên trở về Chung gia.
Lúc này tại Chung gia mọi người đối với Tống Khuyết đã quen mặt vô cùng, hắn thân thiết cùng từng người chào hỏi. Thấy anh em Chung gia cũng không có nhà, xe chở hàng cũng chưa trở về, hắn gửi lại đồ nhờ lão Chung xếp lên xe. Lại nhanh chóng đi ra ngoài tìm Chung Hồng.
.......
Hồng ca dạo này cũng rất phong quang. Thi thoảng được Tống Khuyết cho chút tiền làm việc, cuộc sống trôi qua cũng bắt đầu dư dả.
Bây giờ hắn Hồng ca cũng dẫn theo 1 phiếu mấy tên tiểu đệ, hàng ngày lang thang đầu đường cuối chợ ăn nhậu bù khú, vui quên trời đất. Lão Chung đối với cái này chính là buồn thối ruột.
Thành Hoàng Diệp bé như vậy, Tống Khuyết tìm hắn cũng là dễ dàng. Chỉ thấy bây giờ Chung Hồng một đám đang ngồi quán nước đầu đường, cắn hạt lạc uống nước chè, cùng nhau chém gió khoác lác.
“Hồng ca”
Nghe tiếng gọi quen thuộc, Chung Hồng vui mừng quá đỗi, vội tiến lên đón Tống Khuyết. Khoác vai bá cổ đối với đám hồ bằng cẩu hữu hô:
“Tống Khuyết, hôm nay vào thành hả. Các huynh đệ, đây chính là huynh đệ chí cốt của ta. Mau gọi Tống ca”.
Một phiếu tiểu đệ cũng là miệng ngọt vô cùng, đồng thanh “ Tống ca” cũng không hề ngượng mồm.
Sờ sờ cái mũi cười gật đầu xem như đáp lại, Tống Khuyết cười trêu:
“Hồng ca, chúc mừng bây giờ cũng thăng quan tiến chức nha”
“Ha ha, huynh đệ nói đùa. Chỉ là mấy anh em tâm đầu ý hợp, cùng nhau tụ tập một chỗ mà thôi”.
Chung Hồng cũng không giận cười nói. Hắn còn biết rõ bản thân, đám hồ bằng cẩu hữu này cho nhau tâng bốc nịnh hót còn được, chứ bảo để đấu tranh giành chính quyền nghĩ cũng đừng nghĩ.
Dựa vào anh trai mình là người Thiết Đao hội, người ta cũng mặc kệ hắn trong thành kêu bè kết đám. Nhưng nếu thử chiếm đường thu phí bảo hộ xem, giây phút là có người đem bọn hắn đánh ra phân.
Đối với này Tống Khuyết cũng lơ đễnh, rất nhiều chuyện nhờ đám tay chân của Chung Hồng làm việc còn thuận tiện hơn, bọn này bản sự khác không có, nghe ngóng thông tin nhưng lại linh thông vô cùng. Hôm nay hắn đến đây cũng là vì thế muốn nhờ, cười nói:
“Hồng ca, nhờ ngươi nghe ngóng giúp ta vài chuyện”.
Đối với Tống Khuyết, Chung Hồng chính là cảm kích rất nhiều đâu. Vội vàng vỗ ngực bảo đảm. Đám tiểu đệ cũng nhao nhao tỏ vẻ:
“Tống ca ngài cứ phân phó, gì chứ trong thành chuyện to nhỏ chúng ta đều nắm rõ như lòng bàn tay”
“Đúng vậy, Tống ca ngài cứ việc hỏi”
“Vậy trước cám ơn các huynh đệ, phiền mọi người nghe ngóng giúp ta hai việc. Một là một người, hắn gọi Chu Đồ tể, làm bán thịt heo, nhà ở Ngô Đồng hẻm cửa Nam, ta muốn biết tất tật thông tin của hắn, nhà bao người, đối nhân xử thế ra sao.
Còn một việc là ta muốn dưỡng 1 con Ưng, phiền các huynh đệ tìm giúp ta, con non càng tốt”.
Chung Hồng nghe vậy nở nụ cười:
“Tưởng chuyện gì, việc này Tống Khuyết ngươi yên tâm, ta sẽ giúp ngươi làm xinh đẹp”
“La ma tử ngươi nhà không phải ở cửa nam sao, việc tìm hiểu giao cho ngươi. Còn mọi người chú ý nghe ngóng, nơi đâu có người bán Ưng lập tức báo cho ta”
“Hồng ca, Tống ca yên tâm. Chu Đồ tể người này ta có nghe qua, để ta về hỏi thăm hàng xóm sẽ kỹ càng báo lại” – Một người gầy như que củi trong đám tiểu đệ đứng ra nhận việc.
Đám còn lại cũng sôi nổi tỏ thái độ. Tống Khuyết nhìn những này gật gật đầu. Đám người này so với hắn nắm rõ Hoàng Diệp trấn rất nhiều, làm việc sẽ không quá chậm. Từ trong ngực rút ra 10 lượng bạc đưa cho Chu Hồng nói:
“Vậy làm phiền các anh em, Hồng ca ngươi cầm. Nếu có người bán Ưng thì mua lại giúp ta, không đủ có thể hỏi Hội ca muốn”.
Chung Hồng vội từ chối:
“Quá nhiều, 3-5 lượng là đủ rồi”
“Thừa coi như tiền ta mời các anh em uống rượu, phiền mọi người giúp ta tìm hiểu. Qua tết mấy ngày ta sẽ quay lại”
“Vậy ta không khách khí, còn không mau cảm ơn Tống ca”.
Chung Hồng đem bạc thu, đối với đám đàn em quát.
Có cự khoản thu nhập, một đám tiểu đệ tinh thần phấn chấn, đủ sức rống:
“Cám ơn Tống ca”... “Tống ca yên tâm, sẽ làm cho ngươi hài lòng”.
Tống Khuyết cười gật đầu, đúng lúc này trên phố nhốn nháo, một đoàn người mênh mông hướng thành đông chạy. Nhanh tay nhanh mắt Chung Hồng nhìn thấy người quen, vội tiến lên bắt lại.
Người kia còn đang gấp đây, bị bắt lại đương nhiên giận dữ muốn đánh, đợi thấy Chung Hồng thì mới buông tay. 2 bên thì thầm một lát, hắn mới thật nhanh chạy, còn Chung Hồng mặt mũi hưng phấn quay về.
“Đại tin tức, Thiết đao hội Hội trưởng Lương Tĩnh cùng với Hắc Hổ bang Bang chủ Phong Hàn tại cửa thành đông ước đấu. Chúng ta mau mau đi, kẻo chậm chân thì hết chỗ”.
Cả nhóm lập tức sôi trào, nhấc chân liền chạy. Tống Khuyết cũng rất hiếu kỳ, hắn cũng muốn biết thực lực của mình bây giờ so với đám giang hồ bang phái này thì sẽ như thế nào. Nên cũng vội vàng đuổi theo.
- ------
Hoàng Diệp trấn, Đông môn.
Cổng thành có thể nói đông nghẹt, người bên trong chậm một chút cũng chưa chắc ra được.
Nhóm Chu Hồng có Tống Khuyết mở đường, ngược lại ung dung gạt ra đám người. Tìm được một vị trí quan sát không tệ.
Chỉ thấy ở trước cửa thành hơn 10m bị một nhóm tay cầm đao côn đại hán. Mắt nhìn lăm lăm cảnh giới, không ai dám tiến qua nửa bước.
Phía sau cũng có 1 đống đại hán, chia làm 2 nhóm đứng 2 bên cách xa. Trang phục ký hiệu rõ ràng, hẳn là người của 2 bang phái.
Giữa sân 2 người chắp tay mà đứng đối diện. Một người thanh sam nho nhã, để râu mép như thư sinh, đại nho. Còn đối diện người là một người lưng hùm vai gấu, áo đen để trần 2 tay, mặt tướng hung hãn. Nhìn qua đã biết không dễ chọc.
Chung Hồng lập tức cho Tống Khuyết giới thiệu:
“Mặc thanh xam kia chính là Thiết đao hội Hội trưởng Lương Tĩnh, còn áo đen là Hắc Hổ bang Bang chủ Phong Hàn. 2 người bọn họ cùng với Đầu Búa bang Bang chủ Hùng Khanh và Trưởng binh tào Lục Tích được coi là Hoàng Diệp trấn tứ đại cao thủ”.
Lúc này, trên đỉnh đầu có tiếng nói truyền đến, to như hồng chung, để mọi người ù tai:
“Lương Tĩnh, Phong Hàn. Hôm nay ta giúp 2 ngươi làm chứng. Các ngươi nhớ nói được làm được, ai thua tự rời khỏi phố Thạch Nhai, không được cử người làm loạn. Nếu không đừng trách ta không nể mặt, có rõ ràng”.
“Lương mỗ...(Phong mỗ) không ý kiến”
Nơi xa 2 người đông thời ầm ầm đáp, hầu như át hết tiếng nhốn nháo, rõ ràng truyền vào tai mọi người.