Ta Muốn Đến Cửu Châu

10/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Ta muốn đến Cửu Châu là cuốn tiểu thuyết mang đậm màu sắc huyền ảo, kỳ bí. Lấy bối cảnh thế giới Cửu Châu, nơi có hai mặt trăng, có tiên, có ma, các loài thú kỳ dị, câu chuyện đầy kịch tính, bất ngờ v …
Xem Thêm

Chương 22
Đến khi Nhược Nhất quay lại chỗ cũ, khe núi nơi Cửu Man rơi xuống đã không còn bụi đất,

nó rất thư thái ngồi dưới khe núi, chín cái đầu không ngừng ngo ngoe.

Nhược Nhất lo lắng chạy về phía đó, nóng lòng tìm kiếm hình bóng của người ấy.

“Leng keng”. Một tiếng chuông thánh thót ngăn cản bước chân của Nhược Nhất. Người bịt mặt thần bí thõng tay đứng thẳng ở ngay chỗ ngoặt phía trước, dường như hắn đã đợi cô rất lâu rồi.

Nhược Nhất sững người, thầm nghĩ, Tử Ly là Thương Tiêu, vậy thì rốt cuộc hắn là ai? Vì sao hết lần này đến lần khác giúp cô? Nhưng cho dù hắn là ai thì cũng không quan trọng bằng việc đối phó với Cửu Man. Nhược Nhất lập tức bình tĩnh nói: “Hiệp sĩ, ơn cứu mạng hai lần trước bất kể là trùng hợp hay cố ý, Nhan Nhược Nhất đều ghi nhớ trong lòng. Nhưng hôm nay, nếu hiệp sĩ đồng ý giúp ta một lần nữa, Nhược Nhất ta sẽ cảm kích vô cùng, còn nếu hiệp sĩ không muốn giúp, ta cũng không ép. Hiệp…”.

“Cửu Man là yêu thú thượng cổ, trước khi hắn bị phong ấn thì thân đã mang khí ma sát, đó chính là điềm báo nhập ma”. Người thần bí ngắt lời Nhược Nhất, giọng nói không rõ là già hay trẻ, nhưng ngữ khí lại khiến Nhược Nhất cảm thấy quen thuộc vô cùng. “Lúc nãy thiếu hiệp đã bị Cửu Man nuốt gọn…”.

Sắc mặt Nhược Nhất lập tức thay đổi, lườm Cửu Man ở phía xa, đúng là dáng vẻ sau khi đã đánh chén no nê. Lẽ nào nó đang tiêu hóa Thương Tiêu… Nhược Nhất lập tức hốt hoảng, bất chấp tất cả lao về phía Cửu Man.

“Leng keng”. Chuông bạc vang lên, động tác của Nhược Nhất cứng đờ, cô đứng yên tại chỗ giống như bị điểm huyệt.

Giọng nói của người thần bí như mang ý cười, hắn nói, “Lực của yêu quái liên quan tới nội đan, nội đan của Cửu Man ở sâu trong bụng. Chỉ có thiên lôi mới phá được lớp vỏ cứng bên ngoài của nó. Kế duy nhất bây giờ là để cho nó ăn thịt, rồi đi sâu vào bụng nó, phá nội đan của nó. Đó là cách chiến thắng trong nguy hiểm”.

Cũng có nghĩa là, có thể Thương Tiêu đã chủ động nhảy vào trong miệng Cửu Man? Nhược Nhất bình tĩnh suy nghĩ.

“Cửu Man bây giờ tuy yếu nhưng nội đan của nó đã tích lũy yêu khí vạn năm. Yêu lực của nó như thế, muốn gϊếŧ chết nó không phải là chuyện dễ dàng. Bây giờ, có thể mượn lực phong ấn còn sót lại của thần minh thượng cổ để trấn áp nó một lần nữa”.

“Phong ấn?”, Nhược Nhất nói: “Thương Tiêu tu sát đạo, chàng đâu biết thuật phong ấn?”. Nếu chàng biết, hai trăm năm trước hà tất phải nhờ Tử Đàn giam mình trong huyền băng.

“Hắn không làm được, nhưng cô nương làm được”. Giọng nói của người thần bí bỗng trở nên sắc bén: “Bây giờ chỉ có cô nương mới giúp được hắn”.

“Ta?”. Nhược Nhất nhớ tới sức mạnh trong cơ thể mình, không kìm được tò mò, “Rốt cuộc là chuyện gì? Ngươi là ai? Ngươi biết những gì?”.

“Thương Tiêu không còn mạng để chờ ta trả lời câu hỏi của cô nương đâu”. Chỉ một câu nói đã lập tức đè bẹp tất cả sự tò mò của Nhược Nhất. Người thần bí nói tiếp: “Ta có thể giúp cô nương vào cơ thể Cửu Man mà không bị hắn ăn thịt. Nhưng cô nương phải nhanh chóng tìm được nội đan của Cửu Man và phong ấn nó, nếu không, ma khí của Thương Tiêu sẽ bị ma khí của Cửu Man dẫn dụ, lúc ấy sự việc sẽ càng khó giải quyết”.

Tiếng chuông vang lên, Nhược Nhất thấy nhẹ người, lại có thể tự do cử động được rồi. “Bây giờ ta đưa cô nương qua đó để Cửu Man nuốt chửng”. Nhược Nhất nghe mà run rẩy. Người thần bí nhận ra tâm trạng của Nhược Nhất: “Cô sợ sao?”.

“Sợ”, Nhược Nhất nói: “Nhưng nhất định phải đi”. Ánh mắt cô sáng rực, khiến người thần bí không biết nói gì. Dưới chân nổi gió, người thần bí thi triển phép thuật để Nhược Nhất bay lên không trung. Hắn vừa vung tay, Nhược Nhất chỉ cảm thấy dưới chân mình như có một luồng sức mạnh ập đến, cô bay thẳng về phía Cửu Man.

Cơ thể khổng lồ của Cửu Man khiến người ta run sợ khi nhìn gần. Trên lưng nó có những thứ lồi lên giống như mũi khoan, trên chín cái đầu là những mũi nhọn lấp lánh hàn quang, chín cái miệng đều có lớp vỏ cứng, tất cả khiến Nhược Nhất nhìn mà run rẩy. Cô cảm giác mình giống như một con muỗi, chỉ cần Cửu Man đập nhẹ một cái là cô tan xương nát thịt.

Nhược Nhất vẫn đang tìm cơ hội để rơi vào miệng Cửu Man nhưng không ngờ một trong chín cái đầu của nó đã ngắm trúng cô, dần dần tiến đến. Nhược Nhất bỗng ngửi thấy mùi tanh hôi, ánh sáng phía sau vụt tắt, cô ngoảnh đầu nhìn, liền kinh hãi vô cùng. Miệng của Cửu Man lại gần, Nhược Nhất thậm chí có thể nhìn thấy rất rõ cấu tạo trong miệng nó và chiếc lưỡi đen chi chít gai nhọn.

Nhược Nhất muốn chạy trốn nhưng miệng Cửu Man bỗng có một sức hút mạnh hút cô vào trong. Ánh sáng hoàn toàn biến mất, Nhược Nhất ngã nhào trên lưỡi Cửu Man, quần áo của cô bị gai nhọn xé rách. Cô giống như một viên đường, lăn vào tận khoang miệng của Cửu Man. Cổ họng Cửu Man chuyển động, Nhược Nhất không thể phản kháng và bị nuốt gọn.

Thì ra, cảm giác bị ăn thịt là như thế này, Nhược Nhất nghĩ, may mà Cửu Man không có thói quen nhai thức ăn. Cô trượt xuống dưới theo dịch thể dính nhớt, dần cảm thấy những nơi chạm vào niêm dịch của nó nóng như thiêu đốt. Nhược Nhất biết dịch thể ấy chắc chắn là dịch tiêu hóa của Cửu Man. Cô có chút lo lắng bản thân vẫn chưa vào trong dạ dày của nó thì đã bị nó ăn sạch. Nhưng khi cảm giác thiêu đốt đạt tới cực điểm thì đột nhiên dừng lại. Nhược Nhất biết chắc chắn là phép thuật mà người thần bí ấy thi triển cho cô đã phát huy tác dụng.

Chắc chắn được điều ấy, Nhược Nhất không còn thấy sợ hãi nữa. Nhược Nhất tiếp tục trượt xuống, cô cảm thấy người nhẹ bẫng rồi bị rơi vào trong một không gian rất lớn. “Bức tường thịt” xung quanh rất mềm, Nhược Nhất giẫm vào liền bị lún chân, dưới chân cô là một tầng niêm dịch cao tới đầu gối. Có lẽ đây chính là dạ dày của Cửu Man. Càng xuống sâu, mùi chua thối càng nồng nặc, chỉ thở thôi mà cô cũng chảy nước mắt. Nhược Nhất xé một miếng vải ở váy, vội vàng bịt mũi. Trong dạ dày tối om của Cửu Man, Nhược Nhất chân thấp chân cao đi về một hướng. Cuối cùng cô sờ thấy thành dạ dày, lập tức men theo hướng thành dạ dày tiếp tục đi xuống dưới.

Trong bóng tối, Nhược Nhất không nghe thấy gì ngoài âm thanh dịch thể đang không ngừng chuyển động. Nỗi sợ hãi bóng tối khiến chân cô run rẩy, hơn nữa, đây là một môi trường hoàn toàn xa lạ, không ai biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì… Thành dạ dày đột nhiên chuyển động dữ dội, Nhược Nhất không bám được nữa và luống cuống ngã xuống. Dịch vị của Cửu Man bỗng chốc chảy vào mũi và miệng của Nhược Nhất, cảm giác thiêu đốt lập tức lan vào cơ thể, dịch thể chua nồng khiến cô nôn khan, ho không ngớt. Khó khăn lắm Nhược Nhất mới đứng dậy được, cảm giác vô cùng khó chịu trong miệng và mũi khiến đầu óc cô hỗn độn v không thể bước tiếp.

Bỗng nhiên phía trên vang lên một tiếng “ợ” khổng lồ. Thì ra là Cửu Man ợ. Ợ cái đầu ngươi ấy! Nhược Nhất muốn chửi rủa, nhưng âm thanh ấy càng lúc càng lớn, cho dù Nhược Nhất bịt chặt tai thì l*иg ngực cô vẫn rung lên đau nhức. Nhược Nhất nghỉ một lúc rất lâu, kìm nén cảm giác khó chịu trong người, cô tiếp tục khó nhọc đi men theo thành dạ dày. Không thể lùi bước, không thể dừng lại, bởi vì từ khi biết Thương Tiêu bị Cửu Man nuốt vào bụng, Nhan Nhược Nhất đã quyết định đánh đổi tất cả.

Nhược Nhất không biết mình đã đi bao lâu, mùi chua nồng khiến đôi mắt cô không thể chảy nước mắt được nữa, khô rát, đau đớn. Chen qua một hốc chật hẹp, bỗng nhiên trước mắt Nhược Nhất xoẹt qua một tia sáng nhạt. Cho dù đó chỉ là một tia sáng nhạt, nhưng trong một nơi tối tăm thế này nó cũng trở nên vô cùng chói mắt. Nhược Nhất mở to mắt, đi về nơi có ánh sáng. Dịch vị dưới chân ít dần, mùi chua nồng tới nhức mũi cũng dần biến mất. Ánh sáng ấy càng trở nên chói mắt. Nhược Nhất vòng qua lớp chắn của “bức tường thịt” cuối cùng, trước mắt cô trở nên thông thoáng, nơi bình đài rộng lớn có một hạt kim châu phát sáng to bằng đầu người treo trên không. Nhược Nhất lờ mờ nhìn thấy trên hạt kim châu ấy có vài dải khí màu đen quấn quanh, bồng bềnh lên xuống, không ngừng chuyển động.

Hạt kim châu này chắc chắn là nội đan của Cửu Man, nhưng những thứ màu đen ấy là gì nhỉ? Lẽ nào giống như người thần bí kia đã nói, trước khi bị phong ấn Cửu Man đã nhập ma. Những thứ này đều là khí ma sát của hắn? Nhược Nhất chăm chú nhìn, phát hiện những dải khí màu đen ấy không chỉ chuyển động xung quanh kim châu, còn có một dải khí lan rộng tới một góc tối. Ở chỗ đó có một thanh kiếm dài, chính là thanh kiếm mà Tử Ly cầm trên tay!

Nhược Nhất sợ hãi, trong lòng trào dâng một dự cảm chẳng lành, cô vội vàng chạy tới. Nhược Nhất sững sờ khi nhìn thấy người sau “bức tường thịt”. Tóc bạc, mắt đỏ ngầu, răng nanh và móng tay sắc nhọn, yêu vân màu tím lan tràn khắp mặt và bao trùm lên dấu ấn nhập ma ở ấn đường. Là Thương Tiêu, Thương Tiêu nhập ma. Nhược Nhất không thể nào quên gương mặt ấy. Chàng… quả nhiên bị ảnh hưởng bởi ma khí của Cửu Man sao?

“Thương Tiêu…”. Nhược Nhất run rẩy đưa tay, ngón tay vừa chạm vào vạt áo của Thương Tiêu thì hắn như bị thứ gì đó thiêu đốt, bất ngờ nhảy ra xa vài trượng.

“Cút!”. Hắn thấp giọng quát, giọng nói vô cùng run rẩy, dường như hắn đang cố gắng kìm nén điều gì đó, “Không được lại gần ta”.

Nhược Nhất hít một hơi thật sâu, rụt tay lại, cố bình tĩnh: “Ta, ta bỗng nhiên có được một sức mạnh kỳ lạ, mặc dù bây giờ ta vẫn chưa biết sử dụng thế nào, nhưng ta sẽ thử giúp chàng”.

“Không cần”. Trên trán Thương Tiêu lấm tấm mồ hôi, hắn ra sức kìm nén để không run rẩy, “Cút… ra ngoài”.

Nhược Nhất lại một lần nữa hít thở sâu: “Thương Tiêu, nếu có thể, ta thật sự muốn chạy nhanh hơn bất kỳ ai khác. Nhan Nhược Nhất sợ đau, lại càng sợ chết. Nhưng…”. Nhược Nhất cụp mắt, trong lời tự giễu còn mang theo cảm giác bất lực, “Nhưng sao ta lại không thể chạy được”.

Đôi mắt đỏ ngầu khẽ động, hình bóng của Nhược Nhất dần in rõ trong đôi đồng tử đυ.c ngầu ấy.

Bộ dạng của Nhược Nhất bây giờ giống hệt như trước đây khi cô bưng bát mỳ dính cục mà Thương Tiêu nấu, khóc đỏ mắt, vừa ăn vừa mắng: “Lần sau chàng còn làm chuyện thế này nữa, cho dù chàng nấu sơn hào hải vị mời ta, ta cũng sẽ không tha thứ cho chàng đâu!”. Nhưng lần sau, cho dù Thương Tiêu làm gì, cô vẫn bưng bát mỳ dính cục, khóc lóc nói câu này. Hết lần này đến lần khác, Nhược Nhất đều tha thứ cho Thương Tiêu.

“Nhan Nhược Nhất…”. Thương Tiêu thấy ấm lòng, không biết từ lúc nào mà ma ấn trên khuôn mặt hắn đã nhạt dần.

Đúng lúc ấy, cơ thể của Cửu Man bỗng nhiên chấn động dữ dội, nội đan phát ra thứ ánh sáng chói mắt, yêu lực liền tỏa khắp nơi trên bình đài. Hiển nhiên là có người đang đấu pháp với Cửu Man, có người tới giúp họ sao? Nhưng là ai nhỉ? Bất kể là ai, bây giờ chỉ cần kẻ đó muốn diệt Cửu Man thì đều là đồng minh.

Nhược Nhất vui sướиɠ trong lòng, bây giờ cũng được coi là trong ngoài phối hợp rồi chứ? Nếu Thương Tiêu nén ma khí xuống, cho dù Nhược Nhất không thể phong ấn Cửu Man thì cũng có thể hủy hoại được nội đan này…

Cô đang nghĩ, đột nhiên yêu khí màu vàng của nội đan yếu dần, những dải khí đen dâng lên cuồn cuộn, chuyển động quanh kim châu, giống như sương mù ngấm vào nội đan. Chẳng mấy chốc, bên trong kim đan liền có bóng đen chuyển động, yêu khí tỏa ra ở đó dần bị pha lẫn với một thứ mùi cổ quái.

Nhược Nhất bỗng thấy vô cùng bực dọc, chỉ muốn đập phá cái gì đó. Ý nghĩ xoẹt qua trong đầu khiến cô sững sờ, biết là mình cũng chịu ảnh hưởng của ma khí. Nhưng vì sao ma khí này lại đột ngột dâng lên như vậy? Lẽ nào bây giờ Cửu Man sắp nhập ma? Vậy Thương Tiêu thì sao? Nhược Nhất lo lắng nhìn về phía Thương Tiêu, nhưng ở phía ấy đã chẳng còn bóng người!

“Thương Tiêu!”. Nhược Nhất lớn tiếng gọi, chàng trốn rồi, vì sao… vì chàng sợ sau khi nhập ma chàng sẽ ngộ sát mình sao? “Thương…”.

Phía sau bỗng có một luồng sức mạnh ập tới, Nhược Nhất bị đẩy ngã, một móng vuốt sắc nhọn bóp chặt cổ cô, ghì cô xuống. Nhược Nhất đưa tay gỡ bàn tay lạnh buốt và tái nhợt ấy, nhưng chút sức lực của cô không thể chống chọi với đối phương. Nhược Nhất mở to mắt nhìn yêu ma với khuôn mặt đầy yêu vân trước mắt…

Thương Tiêu…

Thêm Bình Luận