Chương 19
Trong đêm tối kinh tâm động phách ấy, Thiên Tố đã tỉnh dậy, nhưng lúc ấy vẫn chưa thể hóa thành hình người ngay được.
Trải qua một đêm ở quán trọ, tâm trạng của Nhược Nhất có chút ngẩn ngơ. Cô không nói chuyện, Tử Ly cũng không nói, khiến Thiên Tố vừa mới tỉnh lại không biết phải làm thế nào, đối diện với ân nhân cứu mạng của mình, mỗi lần muốn mở miệng nói gì đó lại thấy không khí tĩnh lặng giữa hai người, nàng lập tức lại im lặng.
Chuyến đi tiếp tục được tiến hành trong không khí mơ hồ quái lạ như vậy. Tử Ly chưa từng mở miệng nói sẽ rời đi, còn Nhược Nhất cũng quên hỏi có phải quãng đường chung của họ quá dài hay không. Chẳng mấy chốc, Anh Lương sơn đã không còn xa nữa.
Đêm đến, hai người, một hồ ly dọn dẹp khu đất trống trong bãi lau, chuẩn bị qua đêm. Khi Nhược Nhất sắp chìm vào giấc ngủ thì bỗng nhiên cô nhớ ra một chuyện: Trước đó, hình như nữ tử áo vàng kia đã nói muốn Vân Chử tới Anh Lương để diệt trừ tên yêu quái gì đó. Bao nhiêu ngày trôi qua rồi, không biết hắn đã diệt xong tên yêu quái ấy chưa. Nếu yêu quái ấy bị diệt rồi dĩ nhiên là tốt, nhưng nếu chưa diệt được thì sao?
Một là, họ phải tới Anh Lương, chắc chắn sẽ đi qua con đường ấy, nếu tên yêu quái đó chạy ra làm mưa làm gió, hành trình của họ sẽ lại bị chậm. Hai là, nếu Vân Chử vẫn còn ở đó, Thiên Tố… Nghĩ tới đây, Nhược Nhất liền ngồi dậy, nhìn Thiên Tố, nghiêm túc nói: “Thiên Tố, ngươi rất thích Vân Chử sao?”.
Một câu hỏi bất ngờ khiến Thiên Tố ngây người hồi lâu. Nàng nghĩ nhất định là buổi tối hôm ấy Nhược Nhất đã nghe thấy cuộc đối thoại của họ. Bỗng chốc có chút ngượng ngùng, may mà khuôn mặt hồ ly đầy lông cũng không nhìn ra biểu cảm gì. Suy nghĩ một lúc, nàng gật đầu, nghiêm túc nói: “Rất thích”.
Nhược Nhất tiếp tục hỏi: “Hắn khiến ngươi bị thương nặng như vậy, ngươi vẫn thích hắn sao?”. Tử Ly nghe câu này của Nhược Nhất, ngẩng đầu liếc nhìn cô, vẻ mặt vẫn lạnh lùng.
“Vẫn thích”. Giọng nói của Thiên Tố đầy kiên định, Nhược Nhất có chút hoảng hốt. Ngữ khí của Thiên Tố lúc này kiên định tới quen thuộc, giống như trước đây Nhược Nhất từng nói với Thương Tiêu: “Tiêu hồ ly, sau này ta sẽ theo chàng”.
“Cả đời này ta sẽ theo chàng”. Lúc ấy, cô thật sự đã hạ quyết tâm sẽ ở bên Thương Tiêu suốt đời suốt kiếp, vứt bỏ cả trái đất, chỉ vì không muốn nhìn thấy chút cô đơn trong đôi mắt của hắn. Chỉ là, cho dù Nhược Nhất có quyết tâm kiên định thế nào cũng không thể khiến cô có dũng khí ở bên cạnh Thương Tiêu cùng một nữ nhân khác.
“Ngay cả bản thân ta cũng không ngờ rằng, thân là hồ yêu như ta lại say mê một nam tử tới mức này”. Thiên Tố nói: “Thế nhân đều nói hồ yêu là chất độc làm mê muội tâm trí của con người, lấy đi hồn phách của con người. Nhưng bây giờ ta lại không biết rốt cuộc là chàng trúng độc của ta hay ta trúng độc của chàng”.
Thiên Tố nói rất nhẹ nhàng, dường như không bận tâm nhưng khiến Nhược Nhất xúc động vô cùng. Nhược Nhất chỉ vào trước ngực Thiên Tố và nói: “Khiến ngươi bị thương như thế, nếu ngươi chết dưới thanh kiếm ấy… ngươi, cũng không hận hắn?”.
Thiên Tố im lặng một lúc rồi bất lực nói: “Nếu sau khi bị tổn thương nữ tử có thể toàn tâm toàn ý oán hận người đó thì tốt biết bao”.
Nhược Nhất mỉm cười, đúng vậy, nếu có thể toàn tâm toàn ý oán hận thì tốt biết bao. Nhưng người gây ra vết thương lòng ấy khiến bạn hận cũng không phải, yêu không phải, oán không được, cầu không được, chỉ đành để nó rỉ máu, để phong sương của thời gian từ từ che lấp. “Thiên Tố, ngươi vẫn muốn gặp Vân Chử đúng không, nếu gặp rồi, ngươi nghĩ sẽ đối diện với hắn thế nào?”.
Thiên Tố quay đi nghĩ một lúc: “Ta sẽ cho chàng một bạt tai. Sau đó nói với chàng, cho dù chàng có thích hay không, ta vẫn thật sự thích chàng. Hơn nữa, tính khí Vân Chử mạnh mẽ, chàng càng không thừa nhận thì càng chứng tỏ trong lòng chàng có ta. Thứ mà chàng không bỏ đi được chẳng qua là tư tưởng ‘tiên yêu hữu biệt’ mà thôi”.
Nhược Nhất bật cười trước sự thẳng thắn của Thiên Tố: “Sau đó thì sao? Hắn vẫn không chấp nhận ngươi thì làm thế nào?”.
“Ta cũng không biết nên làm thế nào, đến lúc ấy cứ bám lấy thôi, trừ phi chàng thật sự gϊếŧ chết ta, hoặc ta thật sự tuyệt vọng…”.
Đây là kiên trì hay cố chấp? Nhược Nhất ngây người nhìn Thiên Tố, nói: “Nếu trong lòng hắn có một nữ tử khác, ngươi sẽ làm thế nào?”.
“Ở bên chàng lâu như vậy, ta biết trong lòng chàng chắc chắn không có nữ tử nào khác…”. Thiên Tố ngừng một lát, ngẩng đầu nhìn Nhược Nhất, “Câu mà cô nương vừa hỏi ta giống như đang nói đến một người khác, liệu đó có phải là người trong trái tim cô nương?”.
Nhược Nhất sững người, sau đó mỉm cười: “Thiên Tố thật tinh ý. Chỉ là, chuyện của người ấy, thứ lỗi cho ta không tiện nói nhiều”.
“Tách tách”, Tử Ly tiện tay ném một thanh củi vào giữa đống lửa làm bắn ra rất nhiều tia lửa, ngắt cuộc đối thoại của Thiên Tố và Nhược Nhất.
“Đừng làm ồn”, Tử Ly lạnh lùng nói, sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi. Lông mày hắn hơi chau lại, dường như rất bất mãn vì đã bị làm phiền tới giấc ngủ.
Nhược Nhất lén bĩu môi, chúc Thiên Tố ngủ ngon rồi gục đầu ngủ. Thiên Tố chớp mắt, nhìn Nhược Nhất, rồi lại nhìn Tử Ly như nghĩ ngợi điều gì. Lúc nãy, dường như nàng cảm nhận thấy một chút sát khí. Là ảo giác sao?
“Ồ, phía trước có thể thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng của Anh Lương sơn rồi”. Nhược Nhất nhìn dãy núi xa tít chân trời. Trong đó có một ngọn núi cao chót vót, giống như cột trụ trời, chọc thẳng lên tầng mây.
Thiên Tố nằm trên vai Nhược Nhất, hiếu kỳ nói: “Cô nương quen thuộc nơi này sao?”.
Những con đường mà Nhược Nhất từng cùng Thương Tiêu đi qua không hề nhạt nhòa trong ký ức của cô, theo ngày tháng, những ký ức ấy càng trở nên rõ rệt. Khi mới quay về hiện tại, Nhược Nhất vẫn bị những quá khứ vô cùng vô tận ấy giày vò tới mức tiều tụy, về sau khi bình tĩnh lại, cô cảm thấy đây cũng là một hồi ức thú vị. Huống hồ, đoạn đường Lương Sơn này còn là nơi khiến Nhược Nhất và Thương Tiêu lần đầu tiên ly biệt… Dưới Anh Lương sơn có một dòng sông ngoằn ngoèo uốn lượn, hạ lưu của nó chính là một dãy thần sơn thượng cổ – Không Tang.
Không Tang. Nhớ lại hai từ này, Nhược Nhất vẫn cảm thấy chua xót trong lòng. Đó là nơi chôn cất hài cốt của Huân Trì, người bạn thân thiết của cô, không biết lần này tới Anh Lương, cô có thời gian tới mộ hắn thắp một nén hương không? Dù rằng cô biết hắn đã được trùng sinh trên U Đô sơn.
Tử Ly liếc nhìn Nhược Nhất, bỗng mở miệng nói: “Con đường đã thay đổi rất nhiều rồi”.
Nhược Nhất có chút ngạc nhiên nhìn hắn. Tử Ly đi về phía trước, giọng nói lạnh lùng: “Chỉ là ký ức của cô nương đã nhạt nhòa mà thôi”. Nhược Nhất tính lộ trình, không ngoài dự liệu, tối mai là họ có thể tới chân núi Anh Lương. Nhưng, trong cuộc đời có rất nhiều chuyện không như ý, những chuyện ta càng sợ hãi thì lại càng dễ xảy ra.
Nhược Nhất nhìn cảnh tượng hoang tàn của thôn làng này, cô xoa đầu Thiên Tố và nói: “Có lẽ ngươi sẽ được gặp Vân Chử ngay thôi”.
Mặt đất bị chém nứt, nhà cửa đổ nát, vết máu đầy đất, chắc chắn đó là cảnh tượng sau một trận giao đấu, phép thuật vô cùng mạnh mẽ. Thực lực hai bên có lẽ đều rất mạnh. Linh lực phát tán trong không khí bây giờ vẫn khiến người ta đau rát da thịt, nên chắc chắn trận giao đấu mới kết thúc không lâu.
Thiên Tố vội nhảy xuống khỏi vai Nhược Nhất, chạy tới bên vết máu vẫn chưa khô và ngửi, bỗng chốc thất thanh nói: “Là máu của Vân Chử! Nhất định chàng đã xảy ra chuyện rồi! Ta phải đi cứu chàng!”. Nói rồi, thoáng một cái nàng biến thành hình người, nhưng chưa đi được hai bước đã gục xuống. Nhược Nhất đỡ nàng dậy và nói: “Bây giờ ngươi biến thành hình người đã khó nhọc như vậy rồi, nếu gặp tên yêu quái ấy, ngươi sẽ cứu Vân Chử bằng cách nào?”.
“Vậy lẽ nào…”. Thiên Tố trừng mắt nhìn Nhược Nhất, đôi mắt ngấn lệ, “Lẽ nào muốn ta giương mắt nhìn Vân Chử chết hay sao?”.
Nhược Nhất mím môi nghĩ một lúc: “Trên Anh Lương sơn chẳng phải có Anh Lương chủ sao? Nghe nói Anh Lương chủ đã sống hơn hai nghìn ba trăm năm… bây giờ có lẽ tuổi thọ đã được hơn hai nghìn năm trăm tuổi rồi. Đạo hạnh của ông ta chắc chắn là rất cao, chúng ta lên Anh Lương sơn tìm ông ta xin giúp đỡ tốt hơn là đi đến chỗ chết”.
Nhược Nhất nói dứt lời, Tử Ly bỗng nghiêm giọng, ánh mắt lạnh lùng: “E là không có thời gian để làm như thế”.
Một tiếng rồng gầm rung chuyển đất trời, bỗng chốc Nhược Nhất chỉ thấy tức ngực khó thở, vô cùng choáng váng. Rốt cuộc là quái vật nào mà có yêu lực như vậy. Chờ chút… tiếng rồng gầm? Rồng gầm!
Nhược Nhất bịt tai, ngẩng đầu nhìn, một con quái vật khổng lồ bay qua đầu cô, cơ thể to lớn gần như có thể che lấp cả khoảng không trước mặt. Thân nó giống rùa, trên lưng có mai dày như núi, giữa sống lưng là những khớp xương nhô lên chi chít vô cùng sắc nhọn. Điều khiến người ta kinh hãi nhất là con quái vật này có chín đầu! Lẽ nào là…
“Cửu Man!”.
“Cửu Man!”.
Nhược Nhất và Tử Ly cùng nói ra một cái tên, cô nhìn Tử Ly, càng chắc chắn hắn không phải là một kiếm khách bình thường. Cửu Man là quái vật thượng cổ, lần đầu tiên Nhược Nhất nghe tới tên của con yêu quái này là từ Huân Trì.
Huân Trì nói, trưởng bối của hắn đã phong ấn rất nhiều yêu vật ở dưới đại sơn xung quanh Không Tang. Trong đó bao gồm cả Cửu Man của Anh Lương. Khi ấy Nhược Nhất không bận tâm, chỉ coi trưởng bối của Huân Trì là một người có đạo pháp cao thâm. Nhưng về sau, khi Nhược Nhất giở đến bức tranh về Cửu Man trong Đại U cung, cô nhất thời hiếu kỳ mang đi hỏi Thương Tiêu thì mới biết Cửu Man và tộc cửu vĩ bạch hồ có huyết thống chí thân, cửu vĩ bạch hồ sinh ra có chín đuôi, Cửu Man sinh ra có chín đầu, đều là yêu quái có yêu lực vô cùng lớn mạnh.
Về sau, trước khi thời đại thần diệt tới, tộc Cửu Man và rất nhiều yêu quái lớn mạnh khác muốn diệt thiên đạo, thống nhất tam giới, nhưng cuối cùng lại bị thượng cổ thần minh phong ấn. Nói cách khác, cũng chính là đám yêu quái có yêu lực lớn mạnh này đẩy nhanh sự xuất hiện của thời đại thần diệt. Khi ấy Nhược Nhất mới biết, thì ra trưởng bối của Huân Trì chính là vị thần minh thượng cổ. Hắn là hậu duệ của thần minh. Cũng chính lúc ấy, Nhược Nhất mới thật sự tin vào những gì Huân Trì nói, rằng hắn sẽ quay lại. Hậu duệ của thần minh thượng cổ như hắn hoàn toàn có thể chỉ dựa vào một quả tim đã không còn lành lặn là có thể sống lại được!
Về sau, Nhược Nhất dù thế nào cũng không chịu giao trái tim của Huân Trì cho Thương Tiêu, không bởi lý do nào khác, chỉ bởi cô không thể quyết định sự sinh tử của bất kỳ ai.
Lại sắp suy nghĩ lung tung rồi… Nhược Nhất lắc đầu, tìm lại mạch tư duy của mình rồi nhìn Tử Ly chằm chằm. Những chuyện này đã qua đi từ hàng vạn năm về trước, chỉ được nhắc tới trong mật văn được lưu truyền lại của tiên tộc và yêu tộc. Một kẻ là con người như hắn sao có thể biết được, tiên tộc, yêu tộc sao có thể tiết lộ những thông tin này ra ngoài chứ?
“Vân Chử!”. Bỗng nhiên Thiên Tố hét to, không biết nàng lấy sức mạnh từ đâu mà nhảy bật lên giữa không trung, đỡ lấy một người đầy máu.
Nhược Nhất cũng hoảng hốt. Sau khi Thiên Tố chạm đất, Nhược Nhất vội lao tới, vừa nhìn, cô liền sững sờ. Người mà Thiên Tố ôm trong vòng tay thật sự là một trong tứ tướng của Tầm Thường cung sao? Sao một người có thể chảy nhiều máu như vậy? Từ lần nhìn thấy cuộc cãi vã giữa hắn và Thiên Tố đến giờ tính ra đã gần hai mươi ngày rồi, với tốc độ cưỡi mây của Vân Chử thì chậm nhất cũng chỉ mất ba, bốn ngày là có thể tới đây. Cũng có nghĩa là, một mình hắn đã chiến đấu với tên yêu quái này chí ít cũng phải nửa tháng.
Nhược Nhất mím chặt môi, Tầm Thường cung đâu? Chẳng lẽ hắn không biết đi tới Tầm Thường cung để xin trợ giúp? Yêu quái lớn mạnh như vậy, Tầm Thường cung đứng đầu tiên tộc, cho dù phải toàn cung dốc sức để trừ bỏ nó cũng là điều nên làm.
Vì sao không ai tới giúp hắn?