Chương 3

Như Ý ở nhà đợi ba ngày cũng không thấy Qúy Sâm trở về. Trước đây cũng đã từng có chuyện như vậy nhưng Quý Sâm luôn sai một gã trở về nói một tiếng cho nàng biết.

Trong lòng nàng nóng như lửa đốt nhưng mặc kệ nàng có hỏi như thế nào, những người trong phủ đều che che giấu giấu không để lộ cho nàng bất kì tin tức gì. Nàng thật sự không còn cách nào khác, đành phải chuẩn bị lên phủ để tìm hắn.

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy tung ra, Quý phu nhân và Vương ma ma đi vào, còn dẫn theo một người vυ" già đến. Bà ta kiêu căng ngạo mạn chỉ vào người Như Ý rồi nói với bà vυ" già, “Còn không mau đè nàng ta lại, cái đồ không đứng đắn, dám tác oai tác oái ở phủ Quý.”

Như Ý còn chưa kịp phản kháng thì bà vυ" già đã trực tiếp ấn nàng ngồi xuống. Như Ý khó chịu, nàng giãy giũa hỏi, “Hiện tại các ngươi đối xử với ta như vậy, chờ A Sâm về nhất định sẽ không tha cho các người, còn không mau buông ta ra.”

Vương ma ma khinh thường, liếc mắt nhìn nàng một cái rồi cười nhạo, “Nghe rõ ta nói này, người đừng có mà tưởng bở nữa, người ngươi đợi chờ sẽ không quay về được nữa đâu.”

Như Ý ngồi dưới đất, cứng đờ người. Thừa dịp bà vυ" già không để ý, nàng bỗng nhiên nhào đứng dậy, hướng về phía Vương ma ma nói, “Ngươi nói bậy cái gì đó, nếu còn dám nói bậy ta lập tức sẽ gϊếŧ ngươi.”

Vương ma ma bị nàng gắt gao bóp chặt cổ thì không ngừng trợn mắt, người bên cạnh lập tức nhào tới, liều mạng kéo cánh tay Như Ý ra. Vương ma ma vừa tìm được đường sống trong chỗ chết nên cũng không dám tiếp tục kí©h thí©ɧ nàng, chỉ có thể kêu gào lên.

“Nếu ngươi không tin thì có thể tự mình xác nhận. Hiện tại tất cả mọi người trong phủ đều biết đại thiếu gia đã chết, hắn chính là đã rơi xuống vực đá, xương cốt cũng không tìm thấy, kim thượng đã phái bao nhiêu người đi tìm nhưng vẫn chưa lần ra.”

Hai cặp mắt Như Ý đỏ bừng, nàng không ngừng giãy giụa, cắn xé cánh tay đang giữ nàng lại, “Ngươi nói bậy, ngươi dám nguyền rủa A Sâm như vậy sao, cút ngay, tất cả các người cút ngay cho ta.”

Khi Quý phu nhân và Quý Tư Ninh tiến vào, Vương ma ma và bà vυ" già đang liều mạng đè Như Ý lại. Nhìn thấy nữ nhân đang bị đè lại, chật vật dưới đất, Quý Tư Ninh hừ cười một tiếng.

“Ở phủ Quý này, ngươi không có danh không có phận, cũng không có khế ước, ta không thể dung túng cho người giống như Quý Sâm được. Vương ma ma dự định sẽ làm khế ước cho ngươi.” Quý phu nhân không thèm bận tâm đến ánh mắt đầy oán hận của Như Ý, bà thản nhiên ngồi trên ghế, nói.

“Ngươi không có lí do gì để làm khế ước cho ta hết, ta căn bản không phải là người của phủ Quý.” Như Ý nhìn hai mẹ con Qúy phu nhân, nàng lạnh lùng trả lời.

Quý phu nhân cười nhạo một tiếng, “Làm hay không làm là do ta định đoạt, ngươi là cái đồ không biết tốt xấu. Vương ma ma mau lại ấn ta nàng ta kí tên vào đi.”

Như Ý cố tìm mọi cách thoát ra ngoài nhưng vẫn không thể, nàng không thể chấp nhận nổi việc này. Quý Tư Ninh hài lòng cầm khế ước đã kí trên tay, thị khẽ cười nói “Về sau vận mệnh của người đều nằm trong tay ta, ta hi vọng ngươi ngoan ngoãn hơn lúc trước, đừng có mà không biết tốt xấu.”

Như Ý mở to hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào hai mẹ con họ, nàng hận mình không thể cắn nát gương mặt ghê tởm kia của bọn họ.

Hiện tại Quý Tư Ninh đang vô cùng đắc ý nên cũng không để bụng đến Như Ý, hiện tại nàng ta cũng chỉ là một con tỳ nữ. Thị dùng bộ dạng hảo tâm nói, “Ta cũng không phải người không thấu tình đạt lí, ta biết rằng ngươi với người huynh trưởng đoản mệnh của ta cũng có chút tình ý, ngươi muốn cùng hắn đi đến cuối đoạn đường. Nhưng đáng tiếc hắn đã chết không toàn thay, trong quan tài cũng chỉ còn lại một vài thứ quần áo thôi.”

Nói xong, hai mẹ con cũng không nán lại thêm nữa, mang theo một đám người rời đi, chỉ để lại Như Ý nằm trên mặt đất khóc rống. Nàng rõ ràng không tin lời bọn họ nói nhưng nàng biết rõ Quý phu nhân sẽ không phải loại người tùy tiện đem những điều như thế này ra hù dọa nàng.

Sẽ không xảy ra chuyện như vậy đúng không, rõ ràng trước khi đi vẫn rất nguyên vẹn mà, hắn còn nói sẽ mang về cho nàng loại bánh hoa quế nàng yêu thích nữa. Như Ý lẳng lặng cuộn tròn trên mặt đất, không ngừng nhẹ giọng nhắc mãi “A Sâm, thϊếp không cần bánh hoa quế, thϊếp không tham ăn nữa, ngài có thể trở về được không, không có ngài thϊếp thực sự rất sợ hãi.”

Xung quanh yên ắng, không còn người nào ôn nhu vuốt ve mái tóc nàng nữa hết. Nỗi bi thương ập đến như thủy triều lên, nó bao phủ lấy nàng, Như Ý chỉ cảm thấy không gian trước mắt tối sầm, nàng rơi vào hôn mê bất tỉnh.

Khi nàng tỉnh lại thì trời cũng đã hơi tối sầm xuống, trong phòng không có bất kì loại âm thanh nào, nàng cũng không biết mình đã nằm đây bao lâu.

Như Ý ngơ ngác đứng lên mở cửa phòng, nhìn những người hầu đang mặc áo tang đi tới đi lui bên ngoài. Nàng không biết mình nên làm cái gì, chỉ có thể tùy ý mang thân thể vô hồn của mình đi đến căn phòng kia.

Nhìn cỗ quan tài âm lãnh đó, bên trên còn có tên của Quý Sâm, tia hi vọng cuối cùng của Như Ý cũng đã bị đánh nát. Nàng vô lực ngồi quỳ bên cạnh quan tài, đầu óc quay cuồng, cả người không khác gì một bóng ma.