Chương 5.2

Trên mặt Cố Thành Uẩn không có chút biểu tình nào, không thể đoán được rốt cuộc hắn đang nghĩ cái gì, hắn nhìn Cố Duyệt Tâm một cái, hỏi: “Tối nay các người muốn ở lại đây qua đêm?”

Cố Duyệt Tâm ngây ngốc gật đầu, “Vâng”. Cả đám bạn bè của nàng đều tính ở lại đây chơi cả đêm đó.

Ngay lúc này lại có một tên con trai từ tầng hai thò đầu xuống gọi các nàng: “Mẹ kiếp cái tên Tề Nhất Phàm, hắn lên cơn cùng bạn gái đi giải quyết rồi, đánh bài thiếu mất một tay, các cậu có ai đến thế chỗ không?”

Cố Duyệt tâm thân là chủ nhà, theo lý nên trả lời người ta một chút, thế nhưng nhìn thấy sắc mặt Cố Thành Uẩn lúc này càng thêm khó coi, dưới cái nhìn chăm chú lạnh như băng của hắn, nàng không dám tùy tiện mở miệng, may mà phía sau có một người đứng dậy nói: “Mình, để mình đến chơi!” sau đó liền đi lên lầu.

Suy nghĩ lại, Cố Duyệt Tâm liền hiểu rõ tại sao Cố Thành Uẩn lại như vậy, sau đó sống lưng nàng liền phát lạnh.

Cố Thành Uẩn sau khi tốt nghiệp đại học vẫn luôn ở thành phố khác sinh sống một mình, là bởi vì Cố Khánh Quốc nói hắn quay về, hắn mới trở về thành phố S, Cố Khánh Quốc là muốn gọi con trai của ông ta trở về, giúp ông ta làm việc. Vốn dĩ Cố Thành Uẩn cũng đồng ý, sau khi trở về liền ở Cố thị tận tâm tận lực mà làm việc, tuy trong lòng hắn hận Cố Duyệt Tâm nhưng cũng không đến mức muốn gϊếŧ nàng.

Nhưng nàng thì sao, ngu ngốc còn tiêu tiền như nước, càng ngày hắn càng xem nàng không vừa mắt, hơn nữa hắn còn vô tình biết được Cố Khánh Quốc đã lập di chúc, thế mà lại đem 80% cổ phần của công ty cho Cố Duyệt Tâm, hắn chỉ có 20%, tâm tình của hắn cứ vậy mà sụp đổ, liền muốn gϊếŧ người.

Hôm nay nàng còn mới mua chiếc xe hơn 800 vạn, ở trước mặt hắn lắc lư qua lại, còn cùng một đám hồ bằng cẩu hữu ở đây đánh bài, làm chuyện dâʍ ɭσạи, hắn đương nhiên nhìn không vừa mắt.

Nàng cũng không phải là nguyên chủ Cố Duyệt Tâm, đương nhiên cũng không muốn làm như vậy, nhưng hệ thống không cho nàng OOC, nàng có thể làm gì bây giờ?

“Ca, bọn em sẽ không gây rối…” Chính nàng còn không tin được lời mình nói. Cố Duyệt Tâm tự sờ gáy mình một chút, “Ca, tối nay anh cũng ngủ lại đây sao?”

Cố Thành Uẩn không lập tức trả lời nàng, hắn nhìn nàng trong chốc lát, nheo nheo mắt, nhếch môi nói; “Ừ”

Đến biệt thự này là bởi vì sau khi Cố Khánh Quốc về nước, chuyện hắn cưỡиɠ ɠiαи Cố Duyệt Tâm khiến hắn có chút lo lắng, liền đi giải sầu một chút, cũng không tính sẽ qua đêm ở đây, nào ngờ lại gặp được Cố Duyệt Tâm.

Từ lúc nàng nhìn thấy hắn cho đến hiện tại đều là dáng vẻ không có việc gì, hắn không đoán được rốt cuộc nàng đang nghĩ gì trong đầu, có thật như lời nàng nói vì thích hắn nên nàng sẽ không tố giác hắn hay không, hắn phải ở lại xem xét tình hình.

Cố Duyệt Tâm nghe thấy Cố Thành Uẩn muốn ở lại, trong lòng liền run lên, đối với người đàn ông đã gϊếŧ nàng rât nhiều lần này, tận đáy lòng nàng rất sợ hắn, nhưng nàng lại tự nhiên cười, tri kỷ nói: “Vậy anh tìm một phòng để nghỉ ngơi nhé, tránh để bọn em làm phiền đến anh, em cũng sẽ nhắc bọn họ nhỏ tiếng một chút.”

“Biết rồi.”