Chương 8

Trên cây cầu vượt ở quận Nam Sơn, thành phố Bình An, người qua lại tấp nập,

“Tiểu Bạch, hôm nay cậu ra sớm vậy?”

Lưu Bán Tiên đeo kính râm nhỏ, đang bày biện sạp của mình, đồng thời đặt biển hiệu phía trước, trên đó ghi "Xem bát tự đoán vận mệnh, chiêm tinh, bói toán, xem phong thuỷ địa lý, tiêu trừ giải mộng,...."

“Cuối tuần không có việc gì làm, nên đến sớm.”

Bạch Uyên đáp lại, đồng thời bày biện sạp hàng của mình, toàn là những món đồ nhỏ.

“Tôi nhớ cậu hình như đang học lớp 12 đúng không?”

Lưu Bán Tiên nhướng mày hỏi: “Không học à?”

“Không có cách nào khác, phải kiếm tiền mà.”

Bạch Uyên nhún vai, nói: “Hay là ông giúp tôi một chút? Đừng lo, sau khi tốt nghiệp đại học, tôi nhất định sẽ trả lại!”

“Thôi bỏ đi! Tình hình kinh tế của tôi cậu còn không biết, huống hồ tôi còn không biết mình có sống đến lúc cậu tốt nghiệp hay không.”

“Ông không phải biết xem mệnh sao? Xem thử đi?”

“Nếu tôi giỏi như vậy, tôi còn ở lại trên cây cầu này sao?!”

Lưu Bán Tiên trừng mắt liếc cậu một cái, nói:

“Hơn nữa, mấy năm nay cậu luôn hút máu tôi đấy…”

Bạch Uyên phản bác: “Gọi là hút máu cái gì, tôi đây có đầu óc kinh doanh, có được không?”

Nói xong, cậu nhìn sạp hàng của mình, bày đầy những lá bùa bình an, bùa trừ tà…

Chỉ cần Lưu Bán Tiên xem xong mệnh, cậu có thể bán được không ít...

"Mặt khác lão Lưu, ông có biết cái này gọi là dịch vụ tổ hợp hay không??"

Bạch Uyên bĩu môi, nói tiếp: “Hơn nữa chúng ta hợp tác đôi bên cùng có lợi, ông nhìn xem, có người mua bùa bình an xong, lại muốn đến tìm ông xem một quẻ.”

" Cái này chúng ta gọi là hợp tác hoàn mỹ!"

". . ."

Bạch Uyên cũng biết, sự hợp tác của hai người là lấy Lưu Bán Tiên làm chủ, dù sao đối phương cũng có thể nhập hàng bùa bình an, còn cậu thì không giỏi xem mệnh…

Điều khiến người khác khó chịu nhất là, công việc của cậu lại tốt hơn Lưu Bán Tiên một chút…

"Tiểu tử cậu có thể thi đậu đại học là được rồi."

Lưu Bán Tiên cũng không so đo, trong lòng hiểu rõ hoàn cảnh của Bạch Uyên, cũng khá quan tâm đến cậu.

Cây cầu vượt nằm trên con đường sầm uất ở quận Nam Sơn,

Mà Lưu Bán Tiên xem mệnh nhiều năm như vậy, ít nhất ở quận Nam Sơn cũng có chút tiếng tăm, thu nhập của hai người mỗi ngày cũng không tệ, ít nhất cũng đủ kiếm sống.

Rất nhanh, thời gian đã trôi tới tầm mười giờ đêm.

Cầu vượt cũng trở nên vắng lạnh, những người bán hàng hai bên đường lần lượt bắt đầu thu dọn về nhà,Và ngay lúc này, một người phụ nữ trung niên vội vã chạy lên cầu, ánh mắt sốt ruột, nhìn quanh hai bên, rất nhanh đã nhắm đến sạp của Lưu Bán Tiên.

“Hửm?”

Lưu Bán Tiên chấn động, lập tức nhận ra có khách đến,

Công việc của ông thường ngày không nhiều, nhưng chỉ cần có khách, đó là thu nhập thuần túy, không cần tốn chút chi phí nào.

"Ngài chính là cầu vượt Lưu Bán Tiên ư?"

“Chính là tôi, không biết bà muốn xem vận mệnh hay là xem bát tự?”

“Là thế này…”

Người phụ nữ nhìn quanh một lượt, xác nhận không có ai xung quanh, mới khẽ nói:

“Con tôi hình như bị trúng tà rồi…”

“Hả?”

Lưu Bán Tiên ngẩn người, một lúc mới kịp phản ứng.

"Ta muốn mời Bán Tiên giúp đỡ chút. . ."

"Trúng tà? !"

Lưu Bán Tiên tuy xem mệnh nhiều năm, nhưng chưa từng nhận được công việc này,

Thường ngày ông chỉ xem tướng tay, đoán vận mệnh, cơ bản thuộc về lý thuyết.

Về phần trừ tà này, nhưng là dính đến thao tác thực tiễn, tự nhiên là khác nhau một trời một vực.

"Còn mời Bán Tiên giúp đỡ chút."

Người phụ nữ thấy ông còn do dự, lại lên tiếng: “Nếu có thể giải quyết, tôi sẵn sàng trả năm ngàn đồng.”

Nghe thấy vậy, Lưu Bán Tiên còn chưa kịp phản ứng, Bạch Uyên bên cạnh liền lập tức chấn động, ánh mắt hiện lên chút tham lam.

Trong một thành phố nhỏ, nơi mà mức lương trung bình chỉ khoảng ba ngàn đồng, năm ngàn đã không phải là số tiền nhỏ.

Huống chi nếu thật sự là một kẻ có tiền, cũng không đến mức tới cầu vượt tìm hàng rong đoán mệnh hỗ trợ. .