Hai ngày sau:
Càn Minh Điện – Chính Điện ( Nơi Hoàng Thượng nghị sự riêng với một số người)
Ân Mạc Thần mặc long bào, uy nghiêm ngồi trên ghế rồng. Xung quanh là tám vị quan võ, ngồi thành hai hàng.
“Việc Mông Sát A mang quân đi đánh này, các khanh có ý kiến gì cứ nói.” Hắn mở lời.
Bên dưới trầm mặc. Mông Sát A cũng như Mỵ Anh Va Quốc, đều là quốc láng giềng, tiếp giáp với Ân Điệp Thi Quốc. Mỵ Anh Va Quốc và Ân Điệp Thi Quốc có tình hữu nghị, còn Mông Sát A bao nhiêu năm nay vì vẫn không trừ được các thế lực chống đối triều đình, nên không có gì đáng lo. Cứ thế, ba nước tạo thành thế kiềng ba chân, đã mấy đời nay rồi.
Vậy nhưng, mới hôm qua Mông Sát A đem công văn chiếu cáo thiên hạ, muốn thống nhất thiên hạ. Ân Điệp Thi Quốc một là hàng, hai là đánh. Quần thần sao có thể dễ dàng chịu hàng, tất cả đều đồng ý đánh trận.
Nhưng Mông Sát A có năng lực gì, mà lại chiếu cáo thiên hạ, rằng nhất định sẽ thống nhất thiên hạ này chứ?
Không thể khinh địch, vậy nên Ân Mạc Thần mới mở cuộc nghị sự kín này.
Đại tướng quân Vũ Kha đứng dậy: “Tâu bệ hạ, thần cho rằng chủ soái lần này của Mông Sát A là người ba năm nữa sẽ kế vị nữ hoàng – Đại công chúa A Chỉ Văn Tuệ Ly.”
Ân Mạc Thần đáp: “Nói lý do.”
“Bẩm bệ hạ. Công chúa này vốn chẳng có gì nổi bật, nhưng từ năm ngoái, truyền ra tin tức Mông Sát A thâu tóm được tất cả các thế lực chống đối, tiêu diệt một số bộ lạc để lấy lại lãnh thổ, chủ soái đều là công chúa A Chỉ Văn Tuệ Ly này. Ân Điệp Thi Quốc dù gì thì cũng là nước lớn nhất trong thiên hạ, sao có thể dễ dàng sụp đổ? Cho nên, thần cho rằng, lần này, chủ soái chỉ có cô công chúa đó là thích hợp nhất.” Vũ Kha trình bày suy nghĩ.
“Mọi người có ý kiến gì không?”
Thống lĩnh Như Chi quân đứng dậy: “Thần đồng ý với suy nghĩ của Kha tướng quân.”
“Thần cũng đồng ý.”
“Thần cũng cho rằng như vậy.”
Mọi người đều nhất trí nói.
Ân Mạc Thần trầm ngầm: “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Vũ Kha, ngươi nói xem, cô công chúa đó thâu tóm thế lực, diệt bộ lạc như thế nào?”
“Thưa bệ hạ, theo tin tức mà thần nhận được, thế lức lớn nhất lúc đó là thế lực của gia tộc Mộng A. Cô ta sai thích khách ám sát lão gia Mộng A, tiếp đó một ngày là đốt phủ Mộng A. Ngày tiếp theo, nữ hoàng công bố tội danh của gia tộc Mộng A, truy sát gắt gao, chu di cửu tộc hết.
Còn tiêu diệt mấy bộ lạc, chính là đem 1/3 quân triều đình đi đánh, đánh thẳng vào doanh trại. Cô công chúa đó đích thân lâm trận, mình mặc áo giáp vàng, tay cầm kiếm, gϊếŧ người như chớp, cũng có dùng chút mưu kế dụ địch, bày trận kế. Có thể nói, cách làm của cô ta là trực tiếp đánh.”
“Vậy lần này phải chăng cũng như thế?” Một người khác nói.
“Không phải.” Ân Mạc Thần lãnh đạm nói. Lại nói tiếp: “Nếu cô ta thực sự tài giỏi, vậy đáng lẽ đã nổi danh thiên hạ từ lâu rồi. Vậy nhưng không hề có tin tức gì cả, chứng minh cô ta là người biết ẩn nhẫn. Nếu đã biết ẩn nhẫn, sẽ không tự mình đi đánh mấy bộ lạc, đó là hành động lập danh tiếng. Đã ẩn nhẫn lâu như vậy, cũng đã không quan tâm tới danh tiếng của mình như thế nào. Hơn nữa, chuyện tiêu diệt thế lực Mộng A kia, mật thám chúng ta cài vào cho dù thế nào cũng không thể có tin tức cặn kẽ, chi tiết như thế, đó hoàn toàn là thả tin tức. Thả tin tức, tự mình xuất trận, ta nghĩ, những điều đó căn bản chỉ là do cô ta muốn chúng ta nghĩ cô ta chỉ đánh trực tiếp. Nếu như chúng ta nghĩ rằng cô ta đánh trực tiếp, vậy chắc chắn sẽ chỉ tập trung chú ý mấy cửa thành, phái gần hết binh. Ta thấy, lần này cô ta tính làm âm thầm, sắp sẵn mưu kế hơn.”
Mấy võ tướng ngẫm nghĩ. Họ hiểu, phái gần hết binh đi, tức là kinh thành suy yếu, lúc đó chỉ sợ cô ta trực tiếp cầm quân, theo một đường nào đó xông thẳng vào kinh thành mà đánh. Càng nghĩ, họ càng cảm thấy suy nghĩ của Hoàng Thượng là rất có lý. Đây không phải hùa theo hay nịnh nọt Thánh Thượng, tất cả tám người bọn họ đều là thân cận, thân tín, cánh tay trái cánh tay phải, đã theo người ngay từ khi người còn đang âm thầm tranh quyền Thái Tử, hết sức trung thành.
“Hoàng Thượng anh minh.” Tất cả mọi người cất lời.