Vì cô ta có chút nhan sắc, lại biết làm nũng và nịnh nọt, nên đã dỗ dành được người đàn ông đưa cô ta theo bên cạnh, trở về căn cứ Hải Khang.
Cô ta nghe người đàn ông nói lãnh đạo căn cứ Hải Khang là một dị năng giả rất lợi hại, liền định lợi dụng Diệp Cao Phi để trả thù Cố Vãn Ngâm và khách sạn của cô.
Hiện tại, thấy Diệp Cao Phi tin lời mình, trong lòng Lâm Như rất hả hê.
Cô ta biết Cố Vãn Ngâm lợi hại, nhưng Diệp Cao Phi không phải là dị năng giả cấp bảy sao? Hơn nữa trong căn cứ này, dị năng giả cấp cao rất nhiều! Bọn họ nhất định có thể gϊếŧ chết Cố Vãn Ngâm!
Hơn nữa, cô ta còn có thể nhận được phần thưởng của Diệp Cao Phi.
Có điều, ngay khi cô ta và người đàn ông tưởng rằng bọn họ sẽ được đưa đến nơi tốt để nghỉ ngơi thì đột nhiên, mấy dị năng giả cấp cao liền vây chặt lấy bọn họ!
"Các người muốn làm gì?" Lâm Như thất thanh hét lên, "Chúng tôi là khách quý của Diệp tiên sinh! Các người thật to gan!"
"Khách quý?" Một trong những dị năng giả cấp cao cười lạnh, "Ngây thơ! Tao nói cho mày biết, chính là Diệp tiên sinh phái chúng tao đến trừ khử bọn mày đấy!"
"Anh nói gì?" Lâm Như sững sờ.
Người đàn ông bên cạnh cô nhanh chóng phản ứng lại, nghiến răng nói: "Diệp Cao Phi đây là muốn qua cầu rút ván! Không ngờ hắn ta lại là một kẻ tiểu nhân bỉ ổi như vậy!"
"Lời này, mày hãy để dành nói với Diêm Vương đi!"
Nói xong, các dị năng giả cấp cao đồng loạt phóng ra dị năng, không chút lưu tình đánh vào Lâm Như và người đàn ông!
Tuy người đàn ông là dị năng giả cấp bốn nhưng đối mặt với nhiều dị năng giả cấp cao như vậy, hắn cũng không có sức phản kháng!
Lâm Như vạn vạn không ngờ, cô ta còn chưa kịp báo thù Cố Vãn Ngâm thì đã mất mạng rồi!
...
Chuyện xảy ra ở căn cứ Hải Khang, Cố Vãn Ngâm đương nhiên không biết.
Buổi sáng cô dẫn Coca và Hamburger đến nhà ăn ăn sáng.
Từ sau khi hoàn thành nhiệm vụ trước, hệ thống không còn phát hành nhiệm vụ nữa, Cố Vãn Ngâm cảm thấy có chút kỳ lạ, trong lòng gọi hệ thống nhưng hệ thống cũng không lên tiếng.
Chẳng lẽ bị lỗi rồi? Hệ thống lợi hại như vậy cũng có lúc bị lỗi sao?
Nhưng khách sạn của cô vẫn hoạt động tốt mà.
"Chị, chị sao vậy?" Hamburger quan tâm hỏi.
"Chị không sao." Cố Vãn Ngâm xoa đầu cô bé.
"Có phải chị không vui không? Hì hì, cho chị cái này!"
Vừa nói, Hamburger xòe tay ra, như biến ma thuật, trong lòng bàn tay liền có một viên kẹo.
"Hamburger, em lấy cái này ở đâu ra vậy?" Cố Vãn Ngâm kinh ngạc hỏi.
"Sáng nay em dậy, thấy nó đã được đặt dưới gối của em rồi!"
"Em cũng có nè." Coca cũng lấy ra một viên kẹo, "Em định ăn sáng xong sẽ đưa cho chị."
Dù sao, trong mắt trẻ con thì bánh kẹo chính là thứ tốt.
Cho nên chúng muốn để dành thứ tốt cho Cố Vãn Ngâm.
Cố Vãn Ngâm nghĩ thầm, nhất định là hệ thống đưa cho hai đứa nhỏ rồi.
Dù sao, ngoài hệ thống ra thì cũng chẳng có ai làm được chuyện như vậy.
Tuy rằng hệ thống ngày thường lúc nào cũng cứng nhắc, ngữ khí luôn công sự công bàn, nhưng mà, nó vẫn rất dịu dàng nha~
Cho nên, hệ thống hệ thống của tôi ơi, rốt cuộc cậu đi đâu rồi!
Một lát sau, Trang Tiểu Hạ và Đồng Duyệt cũng đến ăn sáng.
Trùng hợp làm sao, vừa lúc hai người bọn họ đến thì Bạch Thư Văn và Vi Phong Hoa cũng tới.
Trang Tiểu Hạ vừa nhìn thấy Vi Phong Hoa, mặt liền xị xuống.
Mà Vi Phong Hoa vẫn có thể như không có chuyện gì xảy ra, chào hỏi cô ấy, còn có thể trước mặt cô ấy tay trong tay với Bạch Thư Văn chọn món ăn.
Chọn xong món, bọn họ liền ngồi xuống cái bàn bên cạnh Trang Tiểu Hạ.
"Hôm nay chúng tôi định ra ngoài đi dạo, xem có thể gϊếŧ được mấy con tang thi kiếm chút tinh hạch không." Bạch Thư Văn nói với hai người họ, "Hai người có muốn đi cùng chúng tôi không?"
Trang Tiểu Hạ không nói gì, thế là Đồng Duyệt liền nói: "Thôi ạ, em không có dị năng, dị năng của chị ấy cũng không cao, sợ làm vướng chân mọi người."
"Không sao đâu, chỉ cần tang thi cấp bậc không cao, số lượng không nhiều thì chúng tôi đều có thể ứng phó được." Bạch Thư Văn ôn hòa nói, "Hai người là con gái, ở mạt thế cũng không dễ dàng, nếu có thể, mong rằng sau này chúng ta đều có thể ở mãi trong khách sạn này."