Tuy rằng lúc này Cố Vãn Ngâm vẫn không có ký ức của nguyên chủ, nhưng trong sách không phải đều đã viết qua rồi hay sao, trong thời mạt thế như thế này, những người bình thường muốn sinh tồn thì vô cùng gian nan. Đừng nói là cơm nóng canh nóng, người ta đôi khi có thể tồn tại chỉ cần một bịch bánh qui, hoặc một mẩu bánh mì khô, có lúc không còn lương thực, thậm chí họ còn phải ăn vỏ cây, ăn rễ cây để sống cũng là chuyện thường gặp.
Hai đứa bé này lại còn nhỏ như vậy. Mạt thế đã xảy ra hơn một năm, cả hai có thể sống sót cũng là không dễ dàng, chắc chắn đã phải trải qua không ít khổ
- Ăn nhanh đi. - Cố Vãn Ngâm an ủi hai nhóc. - Về sau, chúng ta không bao giờ phải chịu những ngày đói khổ như thế nữa đâu.
- Vâng.
Hai đứa bé lau khô nước mắt, chậm rãi gắp từng đũa mì đưa vào miệng.
Sau khi ăn xong, Cố Vãn Ngâm mang chén đũa bẩn đến bỏ vào máy rửa bát trong phòng bếp rồi lại đưa hai nhóc con đến phòng tắm, tắm rửa một lúc.
Coca là bé trai, tuy rằng mới 6 tuổi, nhưng vẫn có sự ngượng ngùng khi phải tắm chung với hai người phụ nữ.
Vì thế Cố Vãn Ngâm mang theo Hamburger tắm rửa trước. Sau đó Coca mới đi vào tắm.
May là Coca vẫn luôn ở trong cô nhi viện lớn lên, so với các bạn nhỏ cùng tuổi đã có sự tự lập khá tốt. Cố Vãn Ngâm chỉ cần hướng dẫn một chút về cách pha nước nóng nước lạnh thành nước ấm như thế nào thì cậu nhóc đã có thể nắm được cách làm.
Sau khi tắm rửa xong, ba người nằm ở trên giường lớn, thực mau liền tiến vào mộng đẹp.
Ba ngày sau, Cố Vãn Ngâm cùng Coca và Hamburger chào đón người khách đầu tiên đến với khách sạn Bình An.
Trong suốt ba ngày này, bọn họ vẫn luôn ăn mì gói, uống nước trong vòi ở nhà bếp.
Coca cùng Hamburger ở mạt thế giãy giụa lâu như vậy, có thể ăn mì gói đối bọn họ mà nói đã là hưởng thụ rất lớn rồi, cho nên vẫn luôn đều đặc biệt vui vẻ.
Cố Vãn Ngâm cũng không cảm thấy có vấn đề gì, rốt cuộc mì gói có rất nhiều hương vị khác nhau, cũng có thể xem là một món ngon đặc biệt.
Nhưng cứ thế mãi chắc chắn là không được.
Cho nên khi vị khách thứ nhất tiến vào cửa khách sạn, Cố Vãn Ngâm là nhẹ nhàng thở ra.
Nhiệm vụ hoàn thành càng nhiều, khen thưởng sẽ càng nhiều.
Hy vọng về sau sẽ có những loại khen thường là đồ ăn.
Người khách thứ nhất này là một thiếu nữ khoảng chừng mười lăm đến mười sáu tuổi.
Cô bé có lẽ đang bị tang thi truy đuổi, nên lúc tiến vào khách sạn là đang chạy đến nghiêng ngả lảo đảo. Cô bé vừa chạy vừa kêu lên kinh hoàng:
- Tang thi, tang thi tới!
- Quý khách xin đừng sợ hãi! – Cố Vãn Ngâm ngồi ở quầy tiếp tân, nhìn vị khách đầu tiên mà mỉm cười trấn an. – Khách sạn của chúng tôi là nơi tuyệt đối an toàn, tang thi không thể nào vào được.
Thiếu nữ kia chẳng những không tin tưởng mà còn tức giận hét lên:
- Sao lại có thể? Cửa của các người chỉ là loại cửa kình thông thường, cũng không phải là tường đồng vách sắt. Còn không mau chạy đi!
Cố Vãn Ngâm thực bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ có thể mỉm cười đáp lời:
- Quý khách nếu không tin lời của tôi thì có thể quay đầu lại nhìn thử xem.
Có lẽ vì Cố Vãn Ngâm mỉm cười quá bình tĩnh, thiếu nữ kia chần chừ một lát rồi cũng quay đầu lại nhìn xem.
Không nghĩ tới, xuyên qua cửa kính, cô ta thật sự thấy được mấy tang thi kia đã xiêu xiêu vẹo vẹo mà rời đi rồi, giống như bọn chúng vốn đều không nhìn thấy tòa cao ốc này vậy!
- Này, đây là có chuyện gì?
Thiếu nữ đôi mắt trừng to giống như chuông đồng, đồng thời lại nhẹ nhàng thở ra, thân thể mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.
- Tôi đã nói rồi, ở khách sạn Bình An của chúng tôi là tuyệt đối an toàn. - Cố Vãn Ngâm mỉm cười nói. - Như vậy, vị khách quý này, hoan nghênh quý khách đến với khách sạn Bình An
Thiếu nữ thở hổn hển một lúc nữa rồi đứng lên. Cô đi đến trước đài phía trước, nhìn Cố Vãn Ngâm, chần chờ nói:
- Chị gái này, ban nãy đúng là tôi có nhìn thấy bảng hiệu bên ngoài ghi là Khác sạn Bình An. Nhưng mà, lúc này chị còn có thể ở đây kinh doanh được sao?
Tại thời mạt thế này, mỗi người giãy giụa tìm đường sinh tồn, ng·ay cả người sống sót trong căn cứ cũng không có một ngày nào tốt lành, cái khách sạn này làm thế nào mà kinh doanh bình thường được vậy?
Hơn nữa, người chủ khách sạn này còn là một cô gái trẻ, tuy rằng có chút gầy gò, nhưng sắc mặt hồng nhuận, quần áo trên ngườicũng thực sạch sẽ, hoàn toàn không giống như những người đang giãy giụa tìm đường sống ở mạt thế.
- Đương nhiên, quan trọng nhất chính là, trên người của tôi không có tiền.
Ở mạt thế, tiền đã sớm trở thành phế phẩm, cho nên không có ai sẽ mang theo tiền mặt bên người nữa.
Bởi vì điện lực cũng không ổn, cho nên cũng không ai có thể sử dụng di động.