Chỉ trong một giây, trong đầu Hứa Thực đã hiện lên cảnh tượng thảm thương bị đuổi khỏi khách sạn, bơ vơ không nơi nương tựa cuối cùng bị lũ tang thi xé xác.
Nhưng câu nói tiếp theo của Cố Vãn Ngâm lại khiến cậu cảm thấy mình thật lắm chuyện.
"Nhân viên phục vụ ca đêm." Cố Vãn Ngâm nói, "Thời gian làm việc là từ tám giờ tối đến tám giờ sáng, được nghỉ ngơi từ mười một giờ đêm đến một giờ sáng. Bao ăn bao ở, có ký túc xá cho nhân viên, cung cấp đồng phục."
Vừa nghe nói bao ăn bao ở, mắt cả ba người đều sáng lên.
Muốn ở lại đây lâu dài thì phải liên tục dùng vật phẩm để đổi điểm, nhưng nếu trở thành nhân viên phục vụ thì sẽ không còn phải lo lắng nữa!
Tuy là nhân viên phục vụ ca đêm, nhưng so với việc phải đối mặt với lũ tang thi có thể gặp bất cứ lúc nào trong thời kỳ mạt thế cùng những thiên tai có thể ập đến bất cứ lúc nào, thì làm ca đêm có là gì!
"Tôi, tôi!"
"Tôi cũng được!"
"Chị chủ, chọn tôi đi, trước mạt thế tôi từng là nhân viên phục vụ nhà hàng! Hơn nữa tôi còn có dị năng cấp một!"
Nghe vậy, Cố Vãn Ngâm nhìn về phía người vừa lên tiếng.
Là một người đàn ông, khoảng hai mươi tuổi, ngoại hình bình thường, tóc hơi dài, nhìn mặt mũi có vẻ hiền lành.
Đối với dị năng, Cố Vãn Ngâm không quá coi trọng.
Dù sao thì ở trong khách sạn, cho dù dị năng có lớn đến đâu cũng vô dụng thôi.
Nhưng anh ta có nói, trước đây anh ta là nhân viên phục vụ nhà hàng?
Mặc dù công việc của nhân viên phục vụ khách sạn rất đơn giản, nhưng cô chắc chắn sẽ ưu tiên những người có kinh nghiệm.
"Anh tên gì?" Cố Vãn Ngâm hỏi.
"Tôi tên Phương Dương."
Cố Vãn Ngâm gật đầu, lại hỏi: "Anh chắc chắn muốn làm nhân viên phục vụ chứ? Ca đêm đấy, hơn nữa khi làm ca đêm, không được phép lén ngủ, thời gian còn lại thì tự do."
"Vâng, tôi đồng ý!"
"Được, vậy quyết định như thế đi. Hứa Thực, em dẫn dắt anh ta, nói rõ các quy định cho anh ta nhé." Cố Vãn Ngâm nói.
"Vâng, chị chủ!" Hứa Thực lập tức đáp, "Cứ giao cho em."
"Ting! Chúc mừng ký chủ, đã hoàn thành nhiệm vụ. Nhận được phần thưởng: Mở khóa phòng 301, 302, phòng 209, 2010 được nâng cấp một lần; mở khóa một ký túc xá, hai bộ đồng phục nhân viên; mở khóa năm loại thuốc không giới hạn số lượng."
Hai người kia đều nhìn Phương Dương với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Hứa Thực lại để hai người bọn họ xem kỹ nội quy khách sạn, sau đó làm thủ tục nhận phòng cho họ, ở phòng 208, 209.
Hai người này đều là người bình thường, trên người cũng không có tinh hạch, chỉ có thể lấy một ít trang sức trên người đổi được hơn một trăm tích phân.
Lúc này bọn họ rất may mắn vì không vứt bỏ trang sức đi vì nghĩ chúng vô dụng trong thời kỳ mạt thế.
Làm xong thủ tục nhận phòng, Hứa Thực lại dạy bọn họ cách mua đồ ăn, tiện thể cũng dạy cho Phương Dương.
Ký túc xá của Phương Dương cũng đã xuất hiện, ngay cạnh phòng của Hứa Thực, bên trong được trang bị giống như phòng của cậu, đồng phục nhân viên cũng giống nhau, đều là áo sơ mi trắng quần đen.
Phương Dương kích động đến mức bật khóc thút thít, còn lấy nước mắt nước mũi lau lên quần áo của Hứa Thực, khiến Hứa Thực tức giận đi tìm Cố Vãn Ngâm mách.
...
Cố Vãn Ngâm nhìn một cái, bên cạnh nhà ăn lại xuất hiện thêm một căn phòng, bên trong bày rất nhiều tủ, trong đó có một tủ đã xuất hiện năm loại thuốc.
Thuốc do hệ thống cung cấp không giống như ở hiệu thuốc bình thường, có rất nhiều nhãn hiệu, rất nhiều loại thuốc.
Thuốc ở đây chỉ được phân loại đơn giản, hiện tại xuất hiện là thuốc cảm mạo, thuốc hạ sốt, thuốc tiêu chảy, thuốc đau dạ dày và thuốc ho, một hộp sáu tích phân.
Cố Vãn Ngâm nghĩ, hệ thống đã thần kỳ như vậy rồi, thuốc chắc cũng rất thần kỳ, hiệu quả rất tốt.
Có điều cô cũng không muốn kiểm chứng lắm.
Cho dù thuốc có thần kỳ đến đâu, bị bệnh cũng không phải chuyện tốt.
…