Trước đây cô quy định thời gian làm việc của Hứa Thực là từ tám giờ sáng đến tám giờ tối, vậy thời gian làm việc của nhân viên phục vụ ca đêm là từ tám giờ tối đến tám giờ sáng sao?
Như vậy, nếu có khách đến vào nửa đêm, hệ thống sẽ không cần đánh thức cô dậy nữa!
Hệ thống thật chu đáo!
Hơn nữa lần này còn có thể mở khóa năm loại thuốc.
Tuy rằng đã trải qua thời kỳ mạt thế, những người có thể sống sót thì một phần thể chất đã tăng cường rất nhiều, nhưng cũng có một phần, cơ thể trở nên rất yếu, thậm chí là thoi thóp.
Ví dụ như Phó Tư Thù, anh ta không biết bị bệnh gì mà thường xuyên ho.
Nếu như cô và Coca Hamburger, hoặc khách trong khách sạn có ai bị đau đầu sốt, không có thuốc thì rất phiền phức.
…
Bọn họ đi đến sảnh lớn khách sạn, Trang Tiểu Hạ vốn định rẽ sang cầu thang để lên lầu về phòng nghỉ ngơi, kết quả lại nhìn thấy Vi Phong Hoa và Bạch Thư Văn đang mua đồ ở tủ.
Hai người bọn họ trông rất thân mật, tay Vi Phong Hoa còn ôm eo Bạch Thư Văn.
Trang Tiểu Hạ cụp mắt xuống, ép mình không nhìn sang bên đó.
Thực ra, bây giờ trong lòng cô ấy có chút tự trách.
Lúc trước cô và Vi Phong Hoa, coi như là chia tay trong hòa bình, bây giờ cũng đã qua nhiều năm như vậy, chẳng lẽ người ta không thể có bạn gái mới sao? Cô ấy ở đây khó chịu cái gì chứ?
Nhưng mà... lòng người đâu phải dễ dàng kiểm soát như vậy.
Đương nhiên, cho dù cô ấy có khó chịu thì cũng chỉ có thể âm thầm khó chịu, tuyệt đối sẽ không đi phá hoại tình cảm của người khác.
Sau khi lấy một chai nước cam, Bạch Thư Văn nói với Vi Phong Hoa: "Em về phòng nghỉ ngơi đây, anh thì sao?"
"Em về trước đi, anh còn muốn đi dạo trong khách sạn một chút, anh thấy khá tò mò." Vi Phong Hoa cười nói.
"Vâng." Bạch Thư Văn không hề nghi ngờ.
Lúc đi tới, cô ấy còn cười chào hỏi Cố Vãn Ngâm và những người khác.
Nhìn thấy người đẹp ở khoảng cách gần, tim Cố Vãn Ngâm bỗng đập nhanh khó kiểm soát!
Bạch Thư Văn không chỉ xinh đẹp mà khí chất cũng là cực phẩm!
Quả nhiên, cô thích nhất là những chị gái xinh đẹp mà!
Có điều, ngay sau khi Bạch Thư Văn lên lầu, Vi Phong Hoa lại đi tới trước mặt Trang Tiểu Hạ, nói: "Chúng ta nói chuyện một chút được không?"
Trang Tiểu Hạ ngẩn người.
Hai người bọn họ bây giờ còn có thể nói chuyện gì nữa?
Hơn nữa, dù sao bọn họ cũng là mối tình đầu, hiện tại Vi Phong Hoa đã có bạn gái rồi, chẳng phải nên giữ khoảng cách với cô ấy sao?
Thế là, Trang Tiểu Hạ còn lùi lại một bước, nhàn nhạt nói: "Thôi bỏ đi, chúng ta có gì hay để nói chứ?"
Đồng Duyệt cũng nghi hoặc nhìn Vi Phong Hoa.
Vi Phong Hoa nheo mắt, có vẻ hơi khó chịu, sau đó lại cười khẩy một tiếng, nói: "Em sợ cái gì?"
Trang Tiểu Hạ lập tức không phục: "Anh nói đùa gì vậy? Tôi có gì phải sợ? Được, muốn nói chuyện phải không? Nói chuyện thì nói chuyện! Em gái chủ quán, chúng tôi có thể vào cửa tiệm lẩu nói chuyện được không?"
"Đương nhiên là được rồi." Cố Vãn Ngâm nói, "Không được làm hỏng bất cứ thứ gì bên trong đó nhé."
"Được, em yên tâm."
Nói xong, Trang Tiểu Hạ lại liếc nhìn Vi Phong Hoa một cái rồi đi vào cửa tiệm lẩu.
Vi Phong Hoa lập tức đi theo.
Thực ra Cố Vãn Ngâm nhìn ra được, vừa rồi Vi Phong Hoa cố ý nói những lời đó để chọc giận Trang Tiểu Hạ.
Quả nhiên, Trang Tiểu Hạ lập tức mắc câu...
Nhưng cô cũng không muốn xen vào chuyện của người khác, dù sao cô cũng không biết trong lòng Trang Tiểu Hạ rốt cuộc đang nghĩ gì.
Dù sao cũng chỉ là nói chuyện phiếm thôi, không có gì to tát, nếu Vi Phong Hoa dám làm ra bất kỳ hành động nào làm tổn thương Trang Tiểu Hạ, đó chính là vi phạm quy định của khách sạn, hệ thống sẽ không cho phép.
Cho nên, cô vừa ngân nga hát, vừa mang theo Coca và Hamburger về phòng.
Đồng Duyệt tuy có lòng bát quái, nhưng cô nhóc cũng sẽ không nghe lén người khác nói chuyện, cuối cùng cô nhóc quyết định về phòng nghỉ ngơi.