Cố Vãn Ngâm thầmhỏi hệ thống: "Tôi có thể tự quy định thời gian làm việc của nhân viên phục vụ khách sạn không?"
"Có thể, kí chủ tự quyết định là được."
Cố Vãn Ngâm suy nghĩ một chút rồi nói với Hứa Thực: "Vậy thì, thời gian làm việc của em sẽ là từ tám giờ sáng đến tám giờ tối, buổi trưa từ mười một giờ đến một giờ chiều có thể nghỉ ngơi hai tiếng, còn những thời gian khác, em có thể tự do sắp xếp. Nhưng trong thời gian làm việc, em phải hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình, không được lười biếng, biết chưa?"
"Vâng, em hiểu rồi!" Hứa Thực lập tức nghiêm túc gật đầu, "Em nhất định sẽ không lười biếng."
"Ừm, bây giờ đã hơn tám giờ rồi, em có thể tan làm rồi, đi kiếm chút gì ăn đi." Cố Vãn Ngâm cười nói, "Tất cả đồ ăn em đều có thể lấy, nhưng lấy xong nhất định phải ăn hết, không được lãng phí, cho nên tốt nhất là mỗi lần đừng lấy quá nhiều, kẻo bị phạt đấy."
"Vâng!"
Hứa Thực lập tức đứng dậy, chạy vội đến nhà ăn.
Lúc đi ngang qua tủ đồ còn không quên lấy một chai Coca.
Nhìn dáng vẻ của cậu, chắc là định đến nhà ăn ăn uống no nê một trận rồi.
Lúc này, Hamburger đột nhiên kéo tay Cố Vãn Ngâm, chỉ ra ngoài khách sạn nói: "Chị ơi chị mau nhìn xem kìa, trên trời có nhiều sao quá!"
Nhìn qua cửa kính, Cố Vãn Ngâm cũng nhìn thấy bầu trời đầy sao.
"Đẹp quá!" Coca cảm thán.
Cố Vãn Ngâm chưa bao giờ nhìn thấy bầu trời sao đẹp như vậy, cô không nhịn được dẫn Coca và Hamburger ra ngoài khách sạn, đứng ở cửa ngắm sao.
Dù ở bên ngoài khách sạn thì cô hoàn toàn không bị thương tổn, cho nên đứng ở cửa cũng không cần lo lắng.
Về phần Cola, Hamburger và những vị khách khác của khách sạn, chỉ cần bọn họ bước vào phạm vi 200 mét quanh khách sạn là an toàn.
Sau khi ngắm sao một lúc, Cola đột nhiên chỉ tay về phía trước: "Chị ơi, nhìn kìa, có người!"
Cố Vãn Ngâm nhìn theo hướng cậu bé chỉ, quả nhiên, có một bóng người đang chạy như bay về phía họ, phía sau bóng người đó còn có vài bóng dáng loạng choạng đuổi theo, chắc là tang thi.
Bóng người đó chạy càng lúc càng gần, nhìn dáng người, chắc là phụ nữ.
Cố Vãn Ngâm mừng thầm trong lòng.
Nhiệm vụ yêu cầu tìm khách nữ, chẳng phải tự dưng đưa đến cửa rồi sao?
Lúc này, người phụ nữ kia cũng nhìn thấy họ.
Cô ấy vừa chạy vừa hét lớn: "Mỹ nữ ơi! Cứu mạng chó của tôi với—"
Cố Vãn Ngâm: "..."
Tự dìm hàng mình như vậy có ổn không cô gái! Đến lúc này rồi mà!
"Nhanh lại đây!" Cố Vãn Ngâm vẫy tay với cô ấy, "Qua đây là không sao rồi!"
"Chạy đến chỗ chúng tôi này!" Hamburger cũng hét lớn.
Người phụ nữ như vớ được cọng cỏ cứu mạng, chạy một mạch đến.
Sau khi cô ấy vào phạm vi an toàn của khách sạn thì mấy con tang thi kia cũng không đuổi theo nữa mà lảo đảo bỏ đi.
Nhưng người phụ nữ không biết, vừa lăn vừa bò chạy đến trước mặt Cố Vãn Ngâm, cuối cùng chân mềm nhũn, quỳ sụp xuống đất.
Cola: "..."
Hamburger: "..."
"Khách sáo quá, khách sáo quá." Cố Vãn Ngâm vừa nói vừa đỡ người phụ nữ dậy.
"Tang thi, tang thi!" Người phụ nữ run rẩy nói.
"Không có tang thi nữa, chúng nó đi rồi, cô quay lại nhìn xem."
Người phụ nữ mở to mắt quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy tang thi đã bỏ đi hết.
"Ôi mẹ ơi, sợ chết tôi rồi, em gái!" Người phụ nữ vẫn còn sợ hãi nói, "Nhưng sao chỗ em thần kỳ vậy, tang thi đến đây là không đuổi theo nữa?"
"Đúng vậy, chào mừng chị đến với khách sạn Bình An." Cố Vãn Ngâm cười nói.
Người phụ nữ trước mặt khá cao, ít nhất cũng phải 1m75, để tóc ngắn rất năng động.
"Khách sạn? Đây là khách sạn á? Của em à?" Người phụ nữ kinh ngạc đến mức há hốc mồm, "Em gái, sao em giỏi thế! Giữa mạt thế mà còn mở khách sạn được! Còn có thể ngăn tang thi! Ôi, còn có hai đứa nhỏ nữa chứ! Dễ thương quá!"
Coca và Hamburger đều nở nụ cười dễ thương với cô ấy.
"Quý khách, mời vào trong trước đã, để tôi làm thủ tục nhận phòng cho quý khách."
Cố Vãn Ngâm dẫn người phụ nữ vào khách sạn, đến quầy lễ tân.