Hệ thống không phản ứng trước lời khen của Cố Vãn Ngâm, mà vô cùng tiếp tục có nề nếp mà nói:
[Đã mở khóa nhiệm vụ mới: chiêu mộ một vị khách đến thuê phòng khách sạn, không hạn chế thời hạn, không hạn chế thân phận của khách. Hoàn thành xong nhiệm vụ sẽ được khen thưởng thêm 202 phòng cho khách, số lượng bánh mì không giới hạn.]
[Làm như thế nào để chiêu mộ khách?]
[Ký chủ có thể kiên nhẫn chờ đợi, sẽ có khách tự động tìm tới cửa.]
Cố Vãn Ngâm nghĩ cũng phải.
Tại thời mạt thế này, nếu có người nào đi ngang qua đây, nhìn thấy một tòa cao ốc còn nguyên vẹn thế này, chắc chắn sẽ nghĩ muốn tiến vào nhìn thử xem.
[Khi thu phí thuê phòng khách sạn, ký chủ có thể cho khách trọ dùng vật phẩm trên người của họ tùy ý đổi thành tích phân. Cứ đem vật phẩm đặt ở trước máy móc đang ở trên bục, máy móc sẽ tự động dựa theo giá trị của vật phẩm chuyển hóa thành tích phân tích phân, 201 phòng cho khách ban đầu có phí thuê là mười tích phân một ngày. Trước mắt khách sạn có tổng cộng mười tầng, từ tầng hai trở đi, mỗi tầng có mười phòng, ký chủ chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ tương ứng thì sẽ từng bước từng bước giải khóa.
Mặt khác, nơi này có thể tránh thoát được hết thảy th·iên t·ai, tang thi gì đó. Đây là khu vực tuyệt đối an toàn, internet không bao giờ bị gián đoạn, điện không bao giờ bị ngắt, mì gói lúc nào cũng có trong tủ bát ở phòng bếp, nước trong vòi ở phòng bếp có thể uống trực tiếp. Ký chủ ở trong khách sạn có quyền hạn làm chủ tuyệt đối, không có bất cứ ai có thể phản kháng lại chủ. Thế nên ký chủ cứ yên tâm kinh doanh khách sạn, bản hệ thống sẽ đem hết sức trung thành vì ký chủ phục vụ.]
Hệ thống nói xong, liền tạm thời mai danh ẩn tích.
Cố Vãn Ngâm vui vẻ đến muốn nhảy nhót luôn rồi. Lúc này Hamburger nhút nhát sợ sệt hỏi:
- Chị, nơi này là nhà của ai gia vậy, chúng ta ở chỗ này, sẽ không có vấn đề sao?
Ban nãy Cố Vãn Ngâm cùng hệ thống đối thoại ở trong lòng, người khác đều không thể nghe được, Coca cùng Hamburger tự nhiên cũng nghe không được. Cố Vãn Ngâm sờ sờ đầu của em gái:
- Hamburger ngốc, về sau nơi này chính là nhà của chúng ta rồi, chúng ta có thể ở ở chỗ này!
Coca cùng Hamburger nghe vậy, đều giật mình mà mở to hai mắt.
Nhưng dù sao bọn họ cũng là những đứa trẻ mới có năm sáu tuổi, tư duy không quá mức phức tạp, cho nên sau khi bọn họ nghe hiểu được lời của Cố Vãn Ngâm nói, lập tức liền ở trong phòng cao hứng mà nhảy nhót thoăn thoắt ngược xuôi.
Tuy nhiên không chạy được vài bước, bọn họ liền mệt đến mỏi kiệt sức ngã xuống trên mặt đất.
- Chị, em đói…
Hamburger vừa nói như vậy, Cố Vãn Ngâm cũng cảm giác được thân thể này của chính mình cũng đói đến cồn cào.
Cô lập tức đi vào phòng bếp, trước tiếp rót đầy ba ly nước, cô cùng Hamburger Coca một người uống vào một ly.
Nước trong vòi chảy ra sạch sẽ mát mẻ, còn mang theo một chút ngọt lành
Coca cùng Hamburger uống đến chảy cả nước mắt ra.
Từ sau khi mạt thế bắt đầu, nước mà bọn họ uống qua, đều không có ngụm nào là sạch sẽ.
Cố Vãn Ngâm sờ sờ đầu của hai nhóc rồi bắt đầu nấu mì gói.
Trong tủ bát quả nhiên có sẵn một ít mì gói, kiểu dáng là loại mà Cố Vãn Ngâm trước nay chưa thấy qua, mặt trên cũng không có nhãn hiệu, chỉ ghi chú khẩu vị, cái gì vị gà chua cay gà, vị bò kho, vị canh gà, vân vân....
Cố Vãn Ngâm cũng không rảnh mà nhìn kỹ, cô tiện tay cầm lấy ba gói mì, đặt vào trong nồi nấu.
Mùi mì gói thực mau liền tỏa ra, Coca cùng Hamburger dùng sức mà ngửi, không ngừng nuốt nước miếng.
- Chị, chúng ta có cái để ăn rồi!
- Chúng ta sẽ không ch·ết đói!
Cố Vãn Ngâm cũng vừa nấu mì vừa lén lút nuốt nước miếng.
Loại mì gói này sao lại thơm như vậy, so với những loại mì mà trước kia cô từng ăn hoàn toàn không giống một chút nào.
Hơn nữa, bên trong mấy gói mì lại thực sự có mấy miếng thịt bò, tuy rằng không quá lớn.
Sau khi nấu xong mì,
Nấu hảo lúc sau, Cố Vãn Ngâm lấy ra ba cái chén, cùng hai nhóc con cùng nhau ngồi ở bàn mà ăn.
Cô gấp không chờ nổi mà thổi thổi, sau đó ăn một ngụm mì.
Ăn ngon!
Sợi mì vừa mềm vừa dai, thêm vào nước súp tươi ngon, dù đã gắp lên đũa rồi mà mùi hương vẫn tòa ra thơm phức như cũ.
Cố Vãn Ngâm lại uống một ngụm nước, chua chua cay cay, dư vị ngon vô cùng!
Thịt bò cũng là mềm mại ngon miệng, tuy rằng không phải là miếng quá lớn, nhưng là ăn vào một miếng cũng thực thỏa mãn!
Cố Vãn Ngâm hưởng thụ một lát, lại nhìn đến Coca cùng Hamburger còn đang ngơ ngác ngồi ở trước bàn, nhìn hai chén mì gói kia, trên tay cầm chiếc đũa nhưng vẫn chậm chạp chưa động.
- Hai đứa làm sao vậy? - Cố Vãn Ngâm khó hiểu hỏi. - Không biết cách dùng đũa ăn mì sao?
- Không phải… - Coca lắc lắc đầu, hốc mắt đỏ lên. – Bọn em đã thật lâu không được ăn những thức ăn ngon như thế này, em còn nghĩ rằng, đời này em sẽ không còn được ăn cơm nóng canh nóng.
Hamburger thì đã nhỏ giọng mà khóc nức nở, cô bé quả thật là vui mừng đến kích động.
Cố Vãn Ngâm thấy thế cũng có chút đau lòng.