Chương 23

Sắc mặt vốn đã tái nhợt của Phó Tư Thù càng thêm trắng bệch, một lúc sau, anh ta cười khổ một tiếng, nói: "Chỉ cần cô ấy còn sống là tốt rồi... Có thể đưa cô ấy về căn cứ cũng là điều tốt."

Anh ta càng ngày càng hối hận, tại sao lúc đó không khuyên nhủ Lâm Như tuân thủ quy định của khách sạn chứ!

Cố Vãn Ngâm không nói gì với họ nữa, lấy hai cái bánh mì, một chai nước cam cho vào ba lô đeo trên vai, coi như bữa trưa hôm nay, sau đó dặn dò Coca và Hamburger trông coi khách sạn cho tốt, rồi lên đường.

Có bản đồ do hệ thống in trong đầu, cô rất thuận lợi đến gần căn cứ Ánh Dương.

Căn cứ Ánh Dương cho phép mọi người vào, cho nên cửa ra vào cũng không có người đứng gác, chỉ có một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi ngồi trên một chiếc ghế ọp ẹp, có lẽ là đang canh chừng xem có tang thi nào đến không.

Lúc Cố Vãn Ngâm đi ngang qua anh ta, nhìn thấy người đàn ông này lập tức kinh ngạc.

Có lẽ là vì quần áo trên người cô và chiếc ba lô đeo trên vai đều rất sạch sẽ, trong thời mạt thế người như vậy không nhiều lắm, nhất là cô còn là một cô gái đi một mình.

Cố Vãn Ngâm đi vào căn cứ Ánh Dương, nhìn thấy khắp nơi đều dựng lều tạm bợ, trong lều có nam có nữ, thanh niên và trung niên nhiều hơn, người già và trẻ em tương đối ít.

Có người còn có thể trải chăn trên đất, sau đó ngồi trên chăn.

Có người chỉ có thể trải cỏ khô, vẻ mặt tiều tụy gặm bánh quy nén.

Một cô gái ăn mặc sạch sẽ như cô đi một mình trong căn cứ, lập tức thu hút sự chú ý của không ít người.

"Cô gái kia là ai thế? Quần áo sạch sẽ giống như mới vậy."

"Không biết, trước đây chưa từng thấy, chắc là mới đến căn cứ."

"Nhìn cô ấy xem, tuy gầy nhưng sắc mặt hồng hào, tinh thần cũng rất tốt."

"Cô ấy còn đeo ba lô sau lưng nữa kìa, ba lô cũng rất sạch sẽ! Bên trong hình như còn đựng đồ... có khi nào là đồ ăn không?"

"Đồ ăn?"

Vừa nghe nói có đồ ăn, ánh mắt của mọi người dường như đều bắt đầu sáng lên.

Trong thời mạt thế thiếu ăn thiếu mặc này, dù chỉ là vài gói bánh quy nén thì đôi khi cũng có thể gây ra cảnh tượng tranh giành!

Bên trong căn cứ Ánh Dương vẫn có vài dị năng giả duy trì trật tự, nhưng thỉnh thoảng vẫn xảy ra những vụ ẩu đả tranh giành vật tư!

Mà hiện tại, một cô gái đơn độc một mình, nếu trong ba lô của cô thật sự có đồ ăn...

Một số người đã bắt đầu nảy sinh ý đồ xấu, một số khác thì lo lắng cho cô gái.

Cố Vãn Ngâm không để ý đến ánh mắt dò xét của người khác, cô nhìn những người trong căn cứ, trong lòng cảm thấy khó chịu.

Trong thời mạt thế này, phần lớn mọi người đều sống rất khó khăn, đặc biệt là người bình thường và dị năng giả cấp thấp, mỗi ngày đều phải nơm nớp lo sợ, không biết ngày nào sẽ bị chết đói, chết khát, hoặc bị tang thi cắn chết.

Nhưng dù có đồng cảm thì cô cũng không thể làm gì được.

Hệ thống đã nói với cô, bên ngoài khách sạn, cô có thể quảng bá cho khách sạn nhưng không được can thiệp vào bất cứ người nào, bất cứ chuyện gì, không được tặng vật tư cho người khác.

Đương nhiên, trừ khi có người chủ động muốn làm hại cô, nếu vậy thì người đó chính là tự tìm đường chết.

Cô cũng có thể hiểu được, dù sao khách sạn thần kỳ đã là một bug lớn rồi.

Nếu bên ngoài khách sạn cô còn có thể tùy ý làm bất cứ chuyện gì, vậy chẳng phải là đảo lộn trời đất sao?

Ổn định lại tinh thần, cô bắt đầu tìm kiếm xung quanh, xem có ai thích hợp làm nhân viên phục vụ khách sạn hay không.

Nhưng đúng lúc này, có hai gã đàn ông lực lưỡng bỗng chặn đường cô lại.

"Cô em, một mình à?" Một gã đàn ông dáng vẻ lưu manh đánh giá cô, "Nhìn em thế này, không giống như là đang chịu đói chịu rét, trong ba lô em đựng cái gì vậy? Có phải đồ ăn không?"

Không ít người nhìn về phía bọn họ, ánh mắt mang theo sự dò xét và tham lam.

"Liên quan gì đến anh?" Cố Vãn Ngâm cười lạnh, "Nhìn thân hình các anh cũng không giống như là từng chịu đói, chắc đã cướp không ít vật tư của người khác rồi nhỉ?"

"Hahaha..." Gã đàn ông cười lớn, "Biết điều thì tốt! Ngoan ngoãn giao ba lô cho bọn anh thì sẽ bớt khổ! Nếu không, có tin ông đây sẽ chơi chết em ngay trước mặt bao nhiêu người không!"

"Hehe, anh, vừa hay bọn mình cũng lâu rồi chưa được sung sướиɠ, lần trước con nhỏ đó gầy trơ xương, đến sức kêu la cũng không có, chán muốn chết!"