Lâm Như sợ đến mức chân mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất.
Coca cũng nhịn không được nói: "Khách sạn của chúng tôi tốt như vậy, cô còn muốn gây sự, sao lại như thế?"
"Đúng vậy, cô không muốn ở thì đi đi." Hamburger cũng khó chịu phụ họa.
Phó Tư Hành vội vàng nói: "Chủ quán, xin lỗi, chị dâu tôi chỉ nói đùa thôi, không có ác ý."
Anh ta là dị năng giả hệ hỏa cấp 4 không sai, nhưng mà... anh ta có trực giác, người chủ quán trông có vẻ vô hại này, tuyệt đối không thể chọc vào.
Có thể bình an vô sự mở khách sạn trong mạt thế, còn có nhiều vật tư và cái máy kỳ lạ kia như vậy, sao có thể là người bình thường được? Nhưng chị dâu ngốc nghếch của anh ta cũng không nghĩ đến điều này!
"Cho dù cô ta có ác ý hay không, tôi cũng không vui." Cố Vãn Ngâm lạnh lùng nói.
Thật không ngờ lại nói cô muốn kiếm thêm tinh hạch của bọn họ!
Cô bán những thực phẩm đó đều cố gắng định giá thấp xuống, chính là thương hại bọn họ sống trong mạt thế không dễ dàng.
Người phụ nữ này dựa vào cái gì mà dám vu khống cô?
Nước mắt của Lâm Như sắp rơi xuống, Phó Tư Thù cũng muốn mở miệng cầu xin, nhưng đột nhiên, cửa khách sạn bị người ta đẩy ra.
Lại có hai người đàn ông bước vào, một cao một thấp, một béo một gầy, người cao vừa béo vừa vạm vỡ, người gầy thì có vẻ gian xảo, vừa nhìn là biết không phải người tốt.
"Nơi này lại có một khách sạn!" Người đàn ông thấp bé kinh ngạc nói, "Còn có thể bật đèn nữa chứ!"
"Sữa bò, trong tay bọn họ cầm là sữa bò kìa!" Người đàn ông cao lớn ngạc nhiên hô, "Nơi này quả nhiên là một nơi tốt mà! Không có tang thi, còn có vật tư!"
Sau đó, ánh mắt hắn ta lại rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Cố Vãn Ngâm, cười khà khà một tiếng, dâʍ đãиɠ nói: "Ồ, còn có một tiểu mỹ nhân nữa..."
Cố Vãn Ngâm không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng cô đã đưa ra quyết định.
Nếu có thể, cô tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không để hai tên khốn nạn này ở trong khách sạn của cô!
"Hệ thống, tôi có thể từ chối khách không?"
"Ký chủ có quyền này."
Phó Tư Hành nghe lời người đàn ông kia nói thì cũng nhíu mày, Phó Tư Thù nhỏ giọng nói bên tai anh ta: "Hai người này, anh từng gặp ở căn cứ Ánh Dương, xấu xa lắm, tên cao kia thì hay ỷ mạnh hϊếp yếu, cướp vật tư, tên lùn thì giở trò sau lưng."
Phó Tư Hành cười lạnh một tiếng, nói: "Xem ra, bọn hắn là đi theo sau chúng ta tới đây."
"Ừm, giờ phải làm sao? Nhìn bọn họ như vậy... Nếu bọn họ có ý đồ xấu với chủ quán, chủ quán có thể đối phó được không?"
Phó Tư Hành trầm ngâm một chút, nói: "Chờ xem sao."
Anh ta rất tò mò, nếu thật sự có người muốn cướp đoạt khách sạn và vật tư, chủ quán này sẽ làm thế nào?
Đương nhiên, nếu chủ quán thật sự không ứng phó được thì anh nhất định sẽ ra tay.
"Xin lỗi, hiện tại khách sạn không còn phòng trống, mời hai người ra ngoài.” Cố Vãn Ngâm lạnh lùng nói.
"Ra ngoài? Hahaha..." Người đàn ông thấp bé như thể vừa nghe được chuyện gì buồn cười lắm, "Người đẹp nhỏ nhắn, cô nghĩ, chúng tôi đã đến đây rồi thì sẽ còn rời đi sao? Tốt nhất là cô nên giao tất cả vật tư cho chúng tôi, nói không chừng chúng tôi còn có thể giữ cô lại đấy, he he he…”
Nói xong, hắn ta lại nhìn sang Phó Tư Hành, nói: "Anh là Phó Tư Hành phải không? Tôi biết anh, anh rất lợi hại, chi bằng thế này, lần này anh đừng xen vào chuyện bao đồng này nữa, đến lúc đó, chúng tôi sẽ chia cho anh một nửa chỗ này và vật tư, thế nào?"
Phó Tư Hành không nói gì, chỉ nhìn sang Cố Vãn Ngâm.
Anh ta thấy Cố Vãn Ngâm vậy mà lại cười.
Không phải cười giận, mà giống như bị chuyện cười nào đó chọc cười.
"Tôi cho các người thêm một cơ hội nữa." Cố Vãn Ngâm chậm rãi nói, "Bây giờ lập tức rời đi, nếu không, đừng trách tôi không khách khí."
Tiếc là, hai tên đàn ông này căn bản không để ý đến lời đe dọa của cô, bởi vì trong mắt bọn họ, Cố Vãn Ngâm chỉ là một cô gái bình thường, cũng không giống dị năng giả.
Cho nên trong lòng bọn họ hoàn toàn không hoảng sợ, còn nói với vẻ da^ʍ dê: "Nhìn thấy mỹ nhân như cô, chúng tôi nào nỡ rời đi!"
Nụ cười của Cố Vãn Ngâm càng rạng rỡ, cô lập tức nói với hệ thống một câu.
"Hệ thống, dạy dỗ hai tên khốn kiếp này một trận đi!"
"Được rồi, ký chủ."