Chương 15

Sáng sớm, Cố Vãn Ngâm lấy bánh mì, sữa, trứng gà, cùng hai đứa nhỏ ăn sáng.

Hamburger không thích ăn trứng luộc, nhưng Cố Vãn Ngâm vẫn nửa dỗ nửa ép con bé ăn.

Hơn một năm nay, bọn họ bị hành hạ trong mạt thế, hai đứa nhỏ bây giờ vẫn gầy như mèo con, ăn trứng bổ sung dinh dưỡng chắc chắn không phải chuyện xấu.

Vừa ăn xong, bọn họ nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài: "Chị chủ, chị có ở đó không?"

Là giọng của Đồng Duyệt.

Hôm qua Cố Vãn Ngâm đã nói với Đồng Duyệt, nếu không thấy cô ở đại sảnh thì có thể đến phòng này tìm cô, đương nhiên chỉ cần đứng ngoài cửa gõ cửa là được, không được vào trong.

"Tới đây." Cố Vãn Ngâm nói.

Cô mở cửa nhìn, người đứng ngoài cửa không chỉ có Đồng Duyệt mà còn có Phó Tư Hành.

Đồng Duyệt có vẻ hơi ngại ngùng, cười với Cố Vãn Ngâm một cái, lại len lén nhìn Phó Tư Hành.

Cố Vãn Ngâm hiểu, dù sao Phó Tư Hành cũng có ngoại hình khá ổn, Đồng Duyệt lại là một cô bé mười mấy tuổi, phản ứng này cũng bình thường.

"Chị chủ, sau khi thức dậy em muốn đến tìm chị mua chút đồ ăn sáng, vừa lúc nhìn thấy anh ấy từ phòng bên cạnh đi ra, cũng nói muốn tìm chị, nên em dẫn anh ấy đến đây luôn."

"Ừm, anh ấy là khách trọ hôm qua, ở phòng 202 ngay cạnh phòng em."

"Ồ ồ. Chị chủ, em muốn một cái bánh mì, một chai sữa vị dâu."

Coca và Hamburger trong phòng vừa nghe thấy, lập tức chạy đi lấy cho Đồng Duyệt.

"Anh Phó thì sao?" Cố Vãn Ngâm hỏi.

Phó Tư Hành nói: "Hôm qua cô nói, có cơm chiên trứng?"

"Đúng vậy, ở ngay bên cạnh, lát nữa tôi dẫn anh qua lấy."

Cố Vãn Ngâm nghĩ nghĩ, quyết định quay về phòng trước, tìm một tờ giấy, lại tìm một cây bút, viết giá cả các món ăn lên trên.

Các món thịt thống nhất là năm điểm một đĩa, cơm chiên trứng ba điểm, trứng luộc, trứng chiên, trứng hấp các loại một điểm một quả, cơm một điểm một bát.

Cô muốn dán tờ giấy này lên tường cạnh máy bán thức ăn ở nhà ăn.

Đến lúc đó khách có thể tự mình đi lấy thức ăn, họ có thể nhìn giá cả, lựa chọn món ăn mình muốn.

Dù sao, sau khi lấy thức ăn xong, hệ thống sẽ tự động trừ điểm trên thẻ của họ, như vậy sẽ không cần mỗi lần đều phải đến tìm cô, hỏi cô cần bao nhiêu điểm nữa.

Cô lại dùng bút đỏ viết một dòng chữ thật to bên dưới tờ giấy: Thức ăn một khi đã bán ra, miễn đổi trả!

Coca và Hamburger lấy thức ăn cho Đồng Duyệt xong, Cố Vãn Ngâm liền dẫn Phó Tư Hành đến nhà ăn bên cạnh.

Đồng Duyệt nhìn vào chủ phòng một cái liền thấy giường lớn, thảm trải sàn, ghế sofa, còn có TV và máy tính trong chủ phòng...

Thật tuyệt! Cô há hốc mồm.

Trong mạt thế, vậy mà lại có thể có một căn phòng như vậy để ở, chị chủ thật lợi hại!

Có điều, mặc dù cô hâm mộ nhưng cũng không có suy nghĩ gì khác.

Người ta là chủ, ở tốt một chút cũng là chuyện nên làm.

Dù sao cũng là Cố Vãn Ngâm cung cấp cho bọn họ một nơi trú ẩn an toàn.



Cố Vãn Ngâm dẫn Phó Tư Hành đến nhà ăn, trước tiên dán tờ giấy ghi giá cả lên tường cạnh máy bán thức ăn, sau đó, cô lại dạy Phó Tư Hành sử dụng cái máy này.

"Anh xem, nếu anh muốn ăn cơm chiên trứng thì cứ như thế này, ấn một cái, sau đó chọn một phần..."

Rất nhanh, một đĩa cơm chiên trứng nóng hổi đã xuất hiện ở cửa lấy thức ăn.

Cho dù bình tĩnh như Phó Tư Hành, lúc này cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Ngay cả khi trước mạt thế, anh ta cũng chưa từng thấy cái máy lợi hại như vậy!

"Nhưng mà trước khi mua anh phải suy nghĩ kỹ nhé, một khi thức ăn đã xuất hiện thì thẻ của anh sẽ bị trừ số điểm tương ứng, hơn nữa thức ăn một khi đã bán ra thì miễn đổi trả nhé."

"Được, cảm ơn."

Phó Tư Hành lấy cơm chiên trứng, lại lấy đũa.

"Ăn xong thì để đĩa và đũa vào bồn rửa tay bên kia là được."

Phó Tư Hành gật đầu, lại hỏi: "Chủ quán, ở đây cô hẳn là còn phòng trống chứ? Lát nữa tôi phải ra ngoài, có thể sẽ dẫn thêm hai người nữa về."

Mắt Cố Vãn Ngâm sáng lên, vội vàng gật đầu: "Được chứ! Còn!"

Bây giờ phòng 203 vẫn còn trống, cô chỉ cần chiêu mộ thêm một khách nữa là có thể mở khóa phòng 204 rồi.

Cho nên, Phó Tư Hành dẫn hai người về là vừa đúng lúc.

...

Phó Tư Hành ăn sáng xong liền rời khỏi khách sạn.

Cố Vãn Ngâm cũng không lo lắng anh ta sẽ không quay về, dù sao anh ta cũng khỏe mạnh, hơn nữa, cô cảm thấy anh ta có dị năng, chắc hẳn rất lợi hại, không giống như Đồng Duyệt chỉ dựa vào vận may.

Quả thật Phó Tư Hành không sợ, nhưng trên đường đi anh ta cũng rất cẩn thận, chỉ khi hoàn toàn không thể tránh khỏi chiến đấu thì mới gϊếŧ hai con tang thi cấp một.

Cầm la bàn đi bộ cẩ một buổi sáng, anh đến một căn cứ nhỏ của những người sống sót.