Chương 13



Đồng Duyệt có chút tiếc nuối, nhưng vẫn nói: "Em biết rồi, cảm ơn chị chủ."

Ở đây ăn ngon ngủ kỹ, còn không bị tang thi quấy rầy, quả thực là thiên đường rồi, cô nhóc không thể quá tham lam, cho dù chị chủ không cho cô nhóc dùng máy tính bảng thì đó cũng là quyền tự do của người ta.

Chỉ là, cô nhóc rất nhớ ba mẹ...

Sau khi Đồng Duyệt quay về nghỉ ngơi thì trong đầu Cố Vãn Ngâm đột nhiên vang lên giọng nói của hệ thống: "Có khách mới đến, xin mời ký chủ nhanh chóng đến sảnh lớn tầng một để làm thủ tục nhận phòng."

Có khách mới!

Mang theo Coca và Hamburger, Cố Vãn Ngâm bước ra sảnh lớn, quả nhiên thấy một người đàn ông đang đứng quan sát khách sạn.

Trông anh ta có vẻ cường tráng, nhưng sắc mặt nhợt nhạt, vẻ mặt tiều tụy, giữa hàng lông mày phảng phất nét u sầu không tan.

Hơn nữa, trên chiếc áo phông anh ta mặc, lại có một vệt máu lớn!

Cũng may, dù còn nhỏ tuổi nhưng Coca và Hamburger đã lăn lộn trong thời mạt thế hơn một năm, nên khi nhìn thấy vết máu, phản ứng của chúng cũng không quá lớn.

Chưa đợi Cố Vãn Ngâm lên tiếng thì cả hai đã đồng thanh: "Quý khách, hoan nghênh đã đến khách sạn Bình An!"

Đây là câu chào mà hai đứa đã tập dượt từ trước, chúng cũng muốn giúp Cố Vãn Ngâm quản lý khách sạn thật tốt!

Nghe thấy tiếng nói, người đàn ông quay lại nhìn về phía họ.

Anh ta có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ khàn giọng hỏi: "Khách sạn? Nơi này... vẫn còn hoạt động?"

"Đúng vậy." Cố Vãn Ngâm bước vào quầy lễ tân. "Quý khách, khách sạn Bình An của chúng tôi có thể chống lại tang thi thời mạt thế và mọi thiên tai, xin cứ yên tâm làm thủ tục nhận phòng."

Người đàn ông nhướng mày.

Không biết anh ta có tin hay không, nhưng dù sao anh ta cũng hỏi: "Giá cả thế nào?"

Cố Vãn Ngâm chỉ vào chiếc máy, nói: "Dùng điểm tích phân để trả tiền phòng, anh có thể đặt bất kỳ vật phẩm nào lên đó để đổi lấy điểm."

"Bất kỳ vật phẩm nào?" Người đàn ông lẩm bẩm. "Ký ức... có được không?"

Cố Vãn Ngâm còn tưởng mình nghe nhầm: "Cái gì?"

"Tôi có một đoạn ký ức, rất đau khổ, tôi không muốn nhớ lại nữa." Người đàn ông nhắm mắt lại, một giọt nước mắt từ khóe mi lăn xuống.

"Được." Giọng nói của hệ thống đột nhiên vang lên trong đầu Cố Vãn Ngâm. "Bảo anh ta đặt tay lên máy, sau đó nghĩ về đoạn ký ức đó trong đầu. Nhắc nhở anh ta, ký ức một khi đã đưa ra thì sẽ không thể lấy lại."

Cố Vãn Ngâm suy nghĩ một chút, hỏi: "Quý khách, anh chắc chắn muốn dùng một đoạn ký ức để đổi lấy điểm tích phân, phải không? Ký ức một khi đã đưa ra thì sẽ không thể lấy lại được nữa."

"Phải." Người đàn ông gần như không chút do dự gật đầu.

"Vậy anh lại đây, đặt tay lên máy, sau đó nghĩ về đoạn ký ức đó trong đầu."

Mặc dù cô cảm thấy thứ như ký ức rất quý giá, nhưng dù sao cô cũng không biết người ta đã trải qua chuyện gì, nên tốt hơn hết là đừng nhiều lời.

Người đàn ông bước tới, đặt tay lên máy, nhắm mắt lại.

Rất nhanh, trên nét mặt anh ta hiện lên một tia đau khổ, khóe miệng co giật, nước mắt chảy ra nhiều hơn.

Nhưng chẳng mấy chốc, anh ta đã mở mắt ra.

Cố Vãn Ngâm cảm thấy, trong đáy mắt anh ta dường như có chút mù mờ.

"Tim tôi... hình như trống rỗng rồi?"

Anh ta buông tay ra, đồng thời, trên máy hiện ra một tấm thẻ phòng.

"Quý khách, đây là thẻ phòng của anh, xin hãy giữ gìn cẩn thận."

Anh ta chỉ dùng một đoạn ký ức của mình để đổi lấy điểm tích phân, ngoài đoạn ký ức đó ra thì những chuyện khác anh ta đều nhớ.

Cho nên, anh ta nhớ mình vừa đến một khách sạn kỳ lạ, rồi dùng ký ức đổi lấy điểm.

Nhưng hiệu quả này thật quá mạnh.

Bởi vì anh ta thực sự hoàn toàn không nhớ nổi đoạn ký ức đó là gì nữa.

Cảm giác đau lòng, buồn bã, suy sụp đang dần rút đi, trong lòng anh ta dường như chỉ còn lại sự trống rỗng.

Người đàn ông nhận lấy thẻ phòng, thấy trên đó viết:

Họ tên: Phó Tư Hành.

Số phòng: 202.

Giá phòng: 10 tích phân/ngày.

Số tích phân hiện tại: 5000.

"Mười tích phân một ngày, hiện tại tôi có năm nghìn điểm, nghĩa là, tôi có thể ở năm trăm ngày?" Phó Tư Hành hỏi.

"Vâng, nhưng khách sạn của chúng tôi còn có bán đồ ăn, cũng cần dùng điểm để mua, cho nên không nên dùng hết điểm một lúc." Cố Vãn Ngâm nói. "Trừ khi anh có nhiều vật phẩm có thể dùng để đổi điểm."

"Ừm, vậy tôi ở một tháng trước đã."

"Một tháng tính theo ba mươi ngày nhé, ở ba mươi ngày, anh chắc chắn chứ?"

"Chắc chắn."