Chưa đợi Cố Vãn Ngâm lên tiếng, Đồng Duyệt đã sốt ruột bưng lấy, tùy tiện tìm một cái ghế gần đó ngồi xuống, đặt đĩa lên bàn rồi trực tiếp dùng tay bốc ăn.
Cố Vãn Ngâm nhìn thấy có chút xót xa, liền lấy cho cô một đôi đũa.
Đồng Duyệt nhận lấy, ngại ngùng cười cười.
"Sữa không ở đây, em đợi một lát, tôi đi lấy cho em, em muốn vị gì?"
"Vâng ạ chị chủ, không gấp đâu! Vị nguyên bản là được rồi!" Đồng Duyệt miệng ngậm thịt gà, nói lí nhí.
Cố Vãn Ngâm trở về phòng chính.
Sữa và bánh mì, mì gói cũng vậy, hẳn là đều ở trong tủ bếp của phòng chính.
Quả nhiên, trong tủ bếp xuất hiện thêm một ít sữa, có loại hộp, loại túi và loại chai.
Cô cảm thấy loại chai tiện lợi, liền lấy bốn chai vị nguyên bản rồi quay trở lại nhà ăn.
Sau đó cô phát hiện, cơm chiên trứng và gà xào ớt của Đồng Duyệt, vậy mà đã ăn hết một nửa rồi.
"Em ăn chậm thôi." Cố Vãn Ngâm đưa sữa cho Đồng Duyệt, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ nhắc nhở, "Không sợ đau dạ dày à?"
"Hì hì." Đồng Duyệt ngượng ngùng cười, "Thực sự là lâu lắm rồi em chưa được ăn cơm canh đàng hoàng..."
Nói rồi, cô vặn nắp chai sữa, uống ừng ực mấy ngụm lớn.
Cố Vãn Ngâm cũng không làm phiền cô gái thưởng thức mỹ thực nữa, quay lại chỗ Coca và Hamburger ngồi xuống, đưa cho mỗi đứa một chai sữa, bản thân cũng vặn nắp một chai.
Sau đó cô phát hiện, thức ăn ở chỗ mình còn chưa động đũa nhiều, Coca và Hamburger chỉ lo ăn phần cơm chiên trứng và trứng ốp la của mình.
"Sao hai đứa không ăn hai món này?" Cô tò mò hỏi, "Không ngon à?"
"Không phải ạ, tụi em muốn để dành cho chị." Coca nói, "Tụi em mà ăn nhiều thì chị sẽ ăn ít mất."
Cố Vãn Ngâm trong lòng cảm động.
Hai đứa nhỏ này, rõ ràng còn nhỏ như vậy mà đã biết điều thế rồi!
"Hai đứa ngốc, chị quên nói với hai đứa rồi, mấy món này cũng giống như mì gói, bánh mì, đều là vô hạn, ăn không hết, cho nên không cần phải cố ý để dành cho chị đâu." Cố Vãn Ngâm cười nói.
Nghe cô nói vậy, Coca và Hamburger cuối cùng cũng thoải mái ăn.
Một miếng cơm một miếng thịt, vô cùng thỏa mãn.
Sữa cũng thanh ngọt ngon miệng, còn ngon hơn cả sữa trước mạt thế!
Đồng Duyệt đã ăn xong từ lâu, cô nhóc cố nhịn cơn thèm muốn liếʍ đĩa, ngồi đó từ từ uống sữa.
Đã bao lâu rồi cô nhóc chưa được trải nghiệm cảm giác no bụng thỏa mãn như thế này?
Hình như từ khi mạt thế bắt đầu, cô nhóc chưa từng được ăn no!
Dù sao thì, bây giờ cô nhóc mới mười sáu tuổi, trước mạt thế chỉ là một nữ sinh cấp ba bình thường.
Sau mạt thế, cô bé cũng không thức tỉnh dị năng, có thể loạng choạng sống đến bây giờ đã là không dễ dàng rồi.
Cố Vãn Ngâm cũng ăn xong, đang thầm hỏi hệ thống mấy cái đĩa này phải xử lý thế nào, có cần cô rửa không?
Tuy rằng trong phòng bếp của chủ phòng có máy rửa bát nhưng sau này khách đông lên thì đó cũng là một công trình lớn đấy.
"Đương nhiên là không cần." Hệ thống nói, "Cô cứ để đĩa vào bồn rửa kia, hệ thống sẽ tự động thu hồi và làm sạch. Ngoài ra, tất cả đĩa đựng thức ăn đều đảm bảo sạch sẽ tuyệt đối, xin ký chủ yên tâm."
Cố Vãn Ngâm thở phào nhẹ nhõm, đặt đĩa vào đó, rồi nói với Đồng Duyệt: "Em cứ để đĩa vào đây là được rồi."
Đồng Duyệt đặt đĩa vào xong, lại đỏ mặt hỏi: "Chị chủ ơi, em còn một thỉnh cầu..."
"Em nói đi."
"Cái máy tính bảng của chị, chị có thể cho em mượn một lát được không ạ? Chỉ một lát thôi!" Trên mặt Đồng Duyệt mang theo vẻ khát khao.
"Không được đâu em." Cố Vãn Ngâm lập tức từ chối.
Máy tính bảng là của chủ phòng, theo quy định của hệ thống, cô không thể cho khách mượn.
"Thật sự không được ạ? Em có thể dùng điểm tích phân để đổi!" Đồng Duyệt vội vàng nói, "Chị chủ ơi, em không phải muốn chơi, em muốn dùng máy tính bảng thử xem có thể đăng nhập vào mạng xã hội, liên lạc với ba mẹ em không... Cả nhà em đã thất lạc nhau một năm rồi vì bị tang thi đuổi theo."
Tuy rằng cô nhóc biết hy vọng mong manh, dù sao thì, cho dù cô nhóc có thể đăng nhập vào mạng xã hội nhưng ba mẹ cô nhóc biết lấy đâu ra mà đăng nhập?
Nhưng, cô nhóc vẫn không muốn từ bỏ một tia hy vọng nhỏ nhoi đó...
Cố Vãn Ngâm đồng cảm nhìn cô nhóc, nhưng vẫn nói: "Xin lỗi em, thật sự không được."
Dù có thương cảm, nhưng cô không thể vì thế mà vi phạm quy định của hệ thống được?
Nhỡ đâu hệ thống đuổi cô và Coca Hamburger ra ngoài thì sao?
Đây chính là mạt thế! Cô phải ưu tiên sự an toàn của bản thân lên hàng đầu.