Tống Yến Khanh đối diện với ánh mắt khồng hề chớp của hắn, hoảng loạn cúi đầu.
Đối phương đang sợ mình.
Chương Bắc Đình ý thức được điều này, bình tĩnh trả lời: “Ừm.”
Tống Yến Khanh cẩn thận ngẩng đầu, thấy hắn đã dời mắt, mới nhẹ nhàng mà đi đến cạnh bàn cách giường xa nhất, mím môi suy tư một lát, sau đó đổ chén nước đưa đến trước mặt Chương Bắc Đình, nhẹ giọng hỏi: “Anh có muốn uống nước không?”
Chương Bắc Đình nhận ly, đã quên nguyên chủ chết vì khó thở, nước mới vừa chảy vào yết hầu, hắn liền kịch liệt mà ho khan.
Không tới vài phút giây, Chương Bắc Đình liền ho đến mặt đỏ bừng, nước mắt đều chảy ra tới.
Tống Yến Khanh thấy thế, cắn chặt răng, lấy hết can đảm vươn tay, nhẹ nhàng vỗ lưng giúp Chương Bắc Đình cho hắn dễ thở.
Sau một lúc lâu, cuối cùng Chương Bắc Đình cũng ngừng ho.
Tống Yến Khanh yên lặng đứng ra xa, nhỏ giọng, nói: “Thực xin lỗi.”
“Không liên quan tới cậu, là do tôi uống quá nhanh thôi.”
Chương Bắc Đình xua tay, chậm rãi đứng dậy.
Hai người đứng cùng nhau, Chương Bắc Đình rõ ràng cao hơn nửa cái đầu, điều này làm cho hắn có chút vui vẻ.
Thân cao mang đến áp lực lại làm Tống Yến Khanh không nhịn được mà lui lại một bước.
Chương Bắc Đình thấy thế, không có đặt ly nước xuống, hắn sợ chỉ cần hắn nhúc nhích sẽ dọa Tống Yến Khanh.
“Bắc Đình tỉnh rồi à?” Một giọng nói lanh lẹ theo tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến, phá vỡ bầu không khí xấu hổ trong phòng.
Chương Bắc Đình nhìn người tới, gọi: “Dì Hà!”
Dì Hà tên thật là Miêu Phượng Hoa, nhà ở cách vách, người một nhà bán đồ ăn mà sống, trước kia khi cha mẹ Chương Bắc Đình còn kinh doanh quán ăn ở thành Vân Dương, nguyên liệu nấu ăn đều mua từ nhà dì Hà này.
“Mau ngồi đi!” Miêu Phượng Hoa nhìn sắc mặt của Chương Bắc Đình, nói không ngừng, ‘Vừa rồi ở cách vách dì nghe cháu ho dữ quá, còn khó chịu sao?”
“Không khó chịu đâu ạ.” Chương Bắc Đình nói.
“Vậy là tốt rồi.”
Tống Yến Khanh thấy bọn họ nói chuyện, liền nói: “Tôi đi nấu cơm.”
Miêu Phượng Hoa gọi cậu lại: “Dì có mang theo chút trứng gà để ở ngoài sân, cháu nấu cho Bắc Đình ăn đi.”
Tống Yến Khanh nghe vậy, dừng bước, nhìn về phía Chương Bắc Đình.
Chương Bắc Đình gật đầu, lúc này Tống Yến Khanh mới đồng ý rời đi.
Miêu Phượng Hoa thu một màn này vào mắt, yên lặng thở dài, chờ Tống Yến Khanh đi xa, mới thu hồi tầm mặt, nói: “Tống gia làm chuyện sai trái, thím biết trong lòng cháu rất ức, ức thì thải ra ngoài, đi kiện, đi tìm Tống gia nói cho ra lẽ, làm sao cũng được, nhưng đừng để bản thân ủy khuất, không đáng.”
“Đa tạ thím đã dạy bảo,” Chương Bắc Đình nói, “Về sau sẽ cháu sẽ không làm như vậy nữa.”