Tháng sáu thành Vân Dương, mới sáng sớm nhưng thời tiết đã nóng đến kinh người.
Chương Bắc Đình mặc một bộ y phục màu trắng, dựa vào mép giường, vài sợi tóc từ trên trán buông xuống, che khuất nửa khuôn mặt tái nhợt.
Trong phòng ngoại trừ chiếc giường, còn có tủ và một cái bàn trà, bề ngoài đều đã cũ kỹ.
Đây không phải là hoàn cảnh mà hắn quen thuộc.
Trong đầu, bộ phận ký ức không thuộc về hắn kia nói cho Chương Bắc Đình, hắn đã xuyên qua.
Xuyên đến Đại Tĩnh, một triều đại khồng hệ tồn tại trong lịch sử.
Nguyên chủ cùng hắn trùng tên trùng họ, trong nhà cũng đều là quán cơm, bất quá sở thích của hai người lại hoàn toàn khác nhau. Hắn thích nghiên cứu bếp núc, làm những món ăn ngon, nguyên chủ lại thấy mọi thứ trên đời đều là chuyện tầm thường, ngoại trừ việc đọc sách.
Khi nguyên chủ 17 tuổi, thí trúng tú tài, vì muốn con mình bái được một người thầy tốt nên cha mẹ nguyên chủ đã bán quán ăn này, dời đến gần Bạch Hạc, một thư viên nổi danh để định cư.
Ba năm sau, tiếc nuối thay nguyên chủ lại thi rớt, sau một thời gian bôn ba, người một nhà lại bất hạnh nhiễm bệnh dịch, hao hết gia tài cũng chỉ còn lại một mình nguyên chủ.
Trước khi cha mẹ Chương lâm chung đã để lại di ngôn, hy vọng nguyên chủ sớm ngày lập gia đình.
Ở Đại Tĩnh, khi trưởng bối qua đời không cần phải giữ đạo hiếu lâu, nguyên chủ đem bài vị của cha mẹ về quê, qua 49 ngày thờ phụng liền mời bà mối đi đến Tống gia bàn chuyện hôn ước.
Vào đêm thành thân, khi nguyên chủ xốc khăn voan lên, nhìn thấy tân nương không phải là nhị cô nương Tống gia đã ước định trong hôn thư mà là một ca nhi.
Do quá tức giận vì bản thân đã bị lừa, thân thể mới vừa khỏi bệnh của nguyên chủ lại không chống đỡ nỗi, thế là chết tức tưởi tại chỗ.
Lúc tỉnh lại, thân thể này đã thay đổi linh hồn.
Chương Bắc Đình xoa giữa mày, muốn ngẩng đầu hỏi ông trời, hắn chỉ nghỉ ngơi trên đường tham gia lễ trao giải “BEST10 đầu bếp” của Hoa Quốc một chút thôi mà! Vì sao khi mở mắt ra lại đến nơi này?
Hắn đã đồng ý với cha mẹ rằng sẽ đem cúp để trước tiệm cơm nhà mình.
Bây giờ cúp không có, người cũng bị bắt tới một thế giới xa lạ.
Chương Bắc Đình mãi lo nghĩ tình cảnh hiện tại, nên cũng chưa nhận ra tiếng bước chân nhẹ nhàng dừng ở cửa.
Tống Yến Khanh hít sâu một hơi, thử thăm dò, nói: “Huynh…… Tỉnh?”
Chương Bắc Đình quay đầu lại, thấy không biết từ khi nào mà trước cửa đã đứng một người.
Người này mặc một bộ đồ vải thô đã cũ, ước chừng khoảng 1 mét 8 đổ lại, vóc người rất đơn bạc, eo thon bị giấu dưới lớp vải, phảng phất một tay là có thể ôm hết, mặt cũng rất nhỏ, đôi mắt đào hoa cực kỳ xinh đẹp, chiếc mũi cao thẳng cùng khuôn mặt lập thể lại mang theo một cổ hơi thở nam tính, khó có thể bỏ qua.
Hô hấp Chương Bắc Đình hơi khựng lại, lần đầu tiên hắn biết, thì ra trên đời này lại có người hoàn toàn hợp với gu thẩm mỹ của hắn.